Yêu thương hay dừng lại...?
Posted: Wed Jan 12, 2011 9:08 pm
Có những vật vô cùng nhỏ bé có thể làm thay đổi cả thế giới………..
Có những điều dù nhỏ nhoi có thể làm con tim ai thêm ấm nồng………
Và có những lời nói dù chỉ là 1 lời nói thui cũng đủ để làm tan vỡ một trái tim tưởng chưng như cứng rắn…………….
Câu chuyện xoay quanh 3 nhân vật: Lâm Vy, Hoàng Huy và Tuỳ Phong.
Về 1 cuộc tìh tay 3 nhưg lại rất đẹp J. Tuy cốt truyện đã cũ nhưg mog mọi người dàh chút ít time để đọc nó cm cho mìh nhék.
Lại một mùa chia tay sắp qua đi. Những trận mưa lỡ hẹn cuối mùa vẫn cứ ào ào rùi chợt đến chợt đy. Mưa mà! Lạnh lùng…….và vô tình…….
Chiều nay mưa vẫn lang thang trên phố. Cô gái 15 tuổi nhỏ bé ngồi bên cửa sổ. Lòng cô kũg trở nên bay bay khó hiểu. Đôi mắt nâu, pùn sâu thẳm. Cô hôk xik, kũg chẳng có gì lấy làm đặc biệt kả ( do nhận xét của chíh cô gái). Khuôn mặt nhỏ nhắn, thấm đẫm 1 nỗi pùn xa xăm.
- Em có việc gì muốn nói với anh àh?
- Àh kũg hôk có jk` đâu ạh, mừh e có pảo gặp a pi ờ đâu tự dưg a đến chứ
– Cô bé cười lém lỉnh đôi mắt cong cong hình trăng khuyết.
- Ừh.
- Ơ a đy hả?@_@^^!?-Nụ cười vụt tắt trên môi, cô bé hỏi, đôi mắt lại trở nên xa xăm đến lạ.
- Ừh - Vẫn vậy, ngắn gọn, lạnh lùg, bất chợt,….. a đứg dậy bước đy
Cô bé nhíu mày nhìn theo, còn chút jk` đó ngỡ ngàng, chút jk` đoá bỡ ngỡ, đã sai ư?-cô tự hỏi, làm a pùn ư?. Chắc a chỉ đùa thui nhỉ, být đâu a být kái ý đồ đen tối của nó, cô bé cười nhưng trong ánh mắt lại đượm pùn. Và rồi trog khoé mắt… chợt có thứ jk` đó cay cay.Trên kia bầu trời nắg vẫn đẹp, chim vẫn hót và lá cây vẫn hôk tôi xào xạc…….Lòng cô bé bỗng trở nên trống trải….
- Haiz! Nghĩ jk` vậy mơ mộg cô nươg?
- Àh hôk có jk` đâu ạh. Hì hì! – Vy nở một nụ cười thân thiện hết mức có thể .
Huy lè lưỡi:
- Chắc lại tươg tư òy đúg hum? Ai mừh làm cho “cô bé” ngây người ra thế, lại kòn ngồi nhìn mưa nữa. Ui ui đúg là romantic, ghen tị quá ta.
“Cô bé” – Huy lúc nào cũng như vậy. Còn nhớk có lần Vy giận Huy (cũng vì cái chức dah hồn nhiên thơ ngây đó) : “Em hôk mún là cô bé đâu, lớn ùi mừh 15 tuổi đầu bé bỏng jk` đâu >
” Rùi Vi khóc 1 cách ngon lành. Huy cười đắc chí: “Tưởng jk` chứ nín đy, ừh thì lớn rùi (mặc dù trog đầu Huy vẫn kòn kái suy nghĩ hôk být tự pao h` người lớn být khóc nhèk), thế nhưg ……với a e vẫn là cô bé”. Pùn cười thật …Vy trẻ kon thật, vậy mừh cho đến bi ờ Vy vẫn còn ấm ức. > 
- Này làm sao thế giận a hả, thui a xin lỗi mừh.
Vy giật mìh, ngửa mặt lên bất chợt nhận ra 1 ánh nhìn ngây ngô của Huy đag cầu hoà.
Vy vẫn hôk nói jk` chỉđáp lại Huy bằg 1 nụ cười trìu mến, thân thươg như vầng trăg thu êm đềm, mát dịu. Huy hơn Vy 2 tuổi (= tuổi anh – Phong). Hai đứa thân thiết với nhau từ hồi còn bé xíu. Huy hay dẫn Vy đy chơi, dỗ dàh Vy mỗi khi Vy khóc nhèk. Còn Vy, cô coi Huy như người a trai, người bạn thân thiết, là bến bờ mỗi khi mệt mói cô có thể tìm đến đầu tiên (cái này hơi cơ hội nhưg a trai thì fải chìu e gái thui). Tất tần tật chuyện vui hay pùn Vy đều kể cho Huy nghe, trừ chuyện t/c, vì Vy biết rắg Huy thích cô, thế nên cô hôk mún làm tổn thươg Huy.
Phong là người kon trai đầu tiên (ngoại trừ Huy) làm cho Vy cảm mến (có lẽ từ ánh nhìn đầu tiên). Vy hôk být nhiều về Phong, chỉ nghe qua về a qua lời bạn bè kể và đôi lúc nghe a bật mí thân phận. Quen biết Phong chưa lâu (gần 2 năm ) nhưg trog Vy, Phog luôn chiếm vị trí quan trọg nhiều khi còn hơn cả Huy. Phong đẹp trai, hào hoa, lãng tử lại học hàh kũg kha khá. Thế nhưg về gđ thì so vs Vy, Phog còn fải ngửa mặt lên mà ngưỡg mộ. Điều này thì Vy hôk quan tâm. Vy chỉ být có 1 điều là trước Phog, Vy cảm thấy cô vô kùg nhỏ bé, Vy hôk thể kiểm soát đc chíh mìh nữa. Bởi vì Vy yêu Phog.
@Phog: Lần đầu tiên gặp Vy, Phog đã cảm thấy Vy thuộc về mìh. Điều đó kũg chẳg có jk` là lạ. Bởi 1 côg tử như Phog thì luôn thấy nhữg người kon gái đều thuộc về mìh là đúg. Có lẽ Vy kũg vậy- như bao người kon gái khác mừh a đã từg quen. Phog thích kái vẻ trẻ kon tih nghịch của Vy, thích nụ cười mừh khi cười đôi mắt trở nên cog cog đẹp đến kỳ lạ như vầg trăg khuyết, mặc dù Phog chưa pao h` nói thich Vy. Ừh, thiếu jk` con gái đâu đến nỗi fải để ý đến 1 người như Vy ( “như Vy” là thế nào nhỉ, theo Phog thỳ trẻ kon hết cỡ, kái miệg thì lúc nào kũg toe toe toét toét --------> vậy mừh vừa pảo thích
( ).Vậy mừh mỗi lần gặp Vy, dườg như toàn bộ cơ quan thần kih của Phong tê liệt. Nhữg lúc đó Phog rất ghét Vy (kái cậu khó hiểu này). Phog vốn là kon người lạh lùg kiêu căg ( trích nguyên văn lời mấy đứa kon gái nhận xét). Nhưg sao cái cô gái nhỏ bé kia lại có 1 sức hút vô cùg kì lạ vs Phog đến vậy làm cho Phog phát bực lên. Mỗi lần Phog né tráh Vy, đâu có fải vì Phog giân Vy, kũg đâu có fải vì Vy làm sai điều jk` (khổ thân Vy, vậy mừh kon pé có lần khóc nức nở cả ngày trời), Phog tráh Vy pởi vì nhìn Vy Phog hôk thể nào dấu đc t/c a dàh cho cô (đây là điều tối kỵ của pọn côg tử như Phog).
- Kười rỳ mừh cười, a đáh cho h`. Đy chơi hum?
- Đi đâu?
- E hèm, nghĩ lại xem vừa nói rỳ, chưa học bài chủ ngữ vị ngữ àh.
- Ừh thì a trai yêu quý của e, a đưa e đy đâu vậy?
“Anh trai”? Đây là lần đầu tiên Vy gọi Huy như vậy. Huy být cô yêu Phog-thằg bạn chí cốt của Huy. Huy chưa bao h` kể cho Vy nghe về quan hệ giữa Huy và Phog, trog Huy, Huy lun muốn Vy vui vẻ. Từ nhỏ Huy đã có t/c đặc biệt vs cô e gái bất đắc dĩ này. Nhưg Vy hôk pao h` kể cho Huy nghe về chuyện t/c nên Huy cũg hôk hỏi. Huy sợ 1 ngày Huy sẽ mất Vy, thế nên cứ như thế này thì tốt hơn. Cứ thế cho đến khoảg hơn 1 năm veef trước, HUy có nghe Phog kể về 1 đứa kon gái, kái đứa màh làm cho 1 thằg đào hoa như Phog fải xiêu lòg xiêu dạ. Hoàng Lâm Vy. Huy đã giật thót mìh khi nghe kái tên đó, và sữg sờ hơn khi býtt của chíh là Vy của Huy (tạm sở hữu). Rồi một lần Huy bắt gặp dưới sân trườg, một cô gái xih xắn, có khuôn mặt rạg rỡ như hoa bích hợp và đôi mắt cog cog hìh trăg khuyết. Ngồi cạh cô gái là 1 cậu đpẹ trai, cao ráo, hào hoa, phog nhã. Họ ngồi đó hôk lâu, đôi trai tài gái sắc duờg như toát lên một vẻ đẹp màh ai kũg fải quay lại để nhìn. Co gái trẻ trug hay cười, chàg trai lạnh lùg, đẹp rạg rỡ. Họ nói jk` vs nhau, cô gái vẫn cười. 1 phút 2 phút 3 phút….. chàg trai đứg dậy bươc đy. Cô gái ngẩn người nhìn theo, nụ cười vẫn nở trên môi nhưg đôi mắt lại ngấn đầy nc măt. Huy đã thấy toàn bộ câu chuyện và Huy biết Vy yêu Phog đến nhươg nào. Lúc đó Huy chỉ mún chạy lại ôm lấy Vy an ủi cô nhưg sao đôi bàn chân Huy hôk thể cất bước nổi. Lòg Huy nặg trĩu. Giữa Huy đã tồn tại hai thứ t/c đó là t/y và t/b. Màh Huy hôk thể mất đy 1 thứ…..
- Ủa a sao thế? E có giận a đâu!
- Ừh ank hôk sao , mìh đy thôi.
- Đy đâu vậy ank?
- E thick đy đâu?
- Em thích là đc àh
- Ừh
- Chiều e hết àh?
- Ừh
- Vậy thì e thick đến nơi mừh a mún đến nhất ^^!- Vy cười láu cá.
- Thế thì đy thui.
- Nhưg a vẫn chưa trả lời e?
- Trả lời jk`? !?
- Đi đâu ?
- Ơ hay lại……..?
- Hìhì e quên!
- Lên xe đy, đến nơi ùi být, tò mò quá đấy cô bé
Huy chở Vy đy 2 người trò chuyện cả dọc đườg Vy vẫn hôk thôi hỏi Huy địa điểm đến. Huy vẫn mờ mờ ảo ảo hôk nói.
Trên sân trườg, một câu nam sih đag ngồi trên chiếc ghế đá, dườg như đag suy tư, đợi chờ 1 điều jk` đó. Trog cái nắng nhè nhẹ của trời hè vừa tạh mưa, cậu toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ, lạnh lùg, kiêu hãh. Cơn gió nhẹ thổi qua, mấy bôg xà cừ rụng xuốg rớt trên mái tóc đen đag bay phấp phới. Chợt hai hàng lôg mày đen sắc sảo chạm vào nhau, đôi mắt nhíu nhíu khó hiểu…
- Ơ sao a lại đưa e đến trườg?
- Chẳng fải e nói thíck đến nơi mà a muốn đến hay sao ^^!?
- Ừh thì vậy, nhưg a mún đến trườg làm jk` hôk být, có být là e ghét đy học lém hôk hả?
Huy im lặg, cả Vy cũng im lặng theo, h` đây chỉ còn tiếg gió khẽ rít, tiếg lá khẽ xào xạc, và thỉh thoảg có tiếg mấy hạt mưa còn sót lại trên càh lá rơi xuốg……...Đôi mắt Vy chăm chú nhìn vào chiếc ghế phía căgtin, ánh mặt hiện rõ một sự ngõ ngàg, nhưg đôi mắt lại ẩn hiện một niềm vui vô bờ bến.
- Huy, mày làm jk` thế này – Phog tức giận.
- Làm jk` thỳ mày fải hiểu hơn tao chứ. Hạnh phúc đến mày hôk být giữ, thì tao đem đến cho mày. Yêu mừh hôk dám nói là thằng hèn đó. Nói đy !
- Nói jk` chứ thằng quỷ này, mày có thôi ngay cái trò đùa đó đy hôk hả? - Lời nói của Phog như chém một vết dao mạh vào tim Vy. Nói rồi Phog bỏ đy.
Khôg gian vẫn vậy, khôg khí trở nên nặng nề, giờ chỉ còn Vy và Huy đứg đó, yên lặng, tĩh mịch. Vy khóc. Nhìn theo bóg dág đag khuất dần của Phog, nc mắt Vy lại càg chảy nhah hơn.
- Anh xin lỗi, a hôk ngờ sự việc lại như thế này. Phong là người tốt nhưg…..
- Anh đừg nói jk` nữa, e hiểu cả màh, mìh về đy, e hôk sao đâu.
- Đừg dối a nữa, e đag rất pùn đúg hem, khóc đy, a hiểu e màh, khóc cho hết pùn e nhék !
Huy nói, đưa hai tay ôm Vy vào lòg. Cứ như vậy, cả khôg gian như quay cuồg, Vy chỉ khóc, trái tim Vy dườg như tan vỡ. Huy kũg vậy, Vy đau, lòg Huy kũg đau lém.
Phong cố chạy, chạy thật nhanh. Anh hôk mún nc mắt tuôn trào như thế này. Lần đầu tiên a khóc. Nước trog mỗi người chỉ có hạn, a být, vậy nên a chay thật nhiều thật nhah để cho mồ hôi tuôn ra, vì như thế hôk còn nc mắt để khóc nữa. Anh yêu Vy, nhưg sự kiêu hãh và nỗi đau chan chứa đã khốg chế trái tim a. Lúc này trog đầu a hiện ra pao nhiêu ký ức về người mẹ đã mất từ khi a mới lên 4. Hồi đó, mẹ bỏ ba và a mà đy, a hận mẹ a lém, hận cả ba a nữa vì đã hôk cho mẹ con a một mái ấm hạh phúc. Ngày ba a thăg chức, cũg là ngày màh mảh đất trên nghĩa địa có thêm một người mới. A đến bên mộ mẹ, thắp nến nhag đầu tiên lên đó. A hôk khóc, nhưg cái cảm giác khó chịu cứ dồn lên ngực, lên cổ a nghẹn ngào hôk sao bói thàh lời. Anh být kái cảm giác mất đy một người thật là đág sợ, a sợ sợ một lần nữa lại mất đy người con gái thứ hai a yêu. A có thể yêu Vy, có thể cho Vy 1 gđ hạh phúc, nhưg a lại ko sợ rằg một ngày Vy sẽ bỏ a màh ra đy như mẹ đã từg pỏ a và ba. Ank hôk giám yêu thươg, và nhận lấy yêu thươg. Vì yêu thươg a cho đy hôk thể lấy lại. Nhưg người ta cũg sẽ pỏ a thui. A bỗg trở nên căm hận cuộc sốg, pao nhiêu người con gái đến vs a, a đều chỉ koi như một thú vui, chán rùi bỏ. Nhưg Vy, a nhận ra Vy hôk như nhữg người khác, và tìh cảm của a dàh cho Vy kũg hôk fải là thứ tìh cảm chán rùi pỏ. Nhưg a vẫn sợ……Đầu óc a rối quá, a hôk být fải làm sao nữa. Tất cả h` đây đã chìm vào bóg đêm chỉ còn ánh ság yếu ớt của mấy bóg đèn ven đườg, a mệt mỏi, toàn thân rã rời. Anh cố gắg hôk cho phép mìh đc yếu đuối nhưg a đã gục xuốg. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu trên mái tóc đen, mờ mờ ảo ảo, trông a đẹp như một câu chuyện cổ tích.
Mưa bắt đầu rơi, lất phất, bay bay, trog ánh đèn mờ, một bóg dág xuất hiện nhấc bổg a lên, dịu dàg xoa nhẹ mái tóc ướt của a. Khuôn mặt tỏ rõ vẻ lo lắng, Hoàng Huy đưa Phong về nhà, chăm sóc a như một đứa trẻ. Huy hiểu Phong, hiểu nỗi khổ tâm mừh Phog đag gáh chịu. Có lẽ vì quá hiểu nhau, quá giốg nhau mà Huy và Phog cùg yêu chug một người. Sự kiêu háh trog Phog nó tồn tại cho đến khi Vy đến, Vy đến quá đột ngột, khi cơn gió tự do (như kái tên của anh) là Phog chưa thể nào chấp nhận một sự thay đổi lớn như vậy. Huy kũg biết là t/c của Phog dàh cho người mẹ đã mất, Phog muốn giữ nó trọn vẹn đến nỗi ngay cả Vy- người kon gái đã thay đổi cuộc đời Phog cũg hôk thể đón nhận đc thứ t/c đó….Nhìn Phog yếu đuối làg Huy buồn rười rượi, Huy lại nghĩ đến Vy, hôk být h` này Cô đã ngủ chưa, cô đag làm jk` vậy …..?
Trog căn phòg nhỏ bé
Lâm Vy ngồi chết lặng cô đã khóc rất nhiều dườg như hôk còn nc mắt. Vy nghĩ về Phog, về hàh độg của a. Phog hôk yêu Vy ư? Vy thật sự đág ghét như thế ư? Hay Phog vẫn đag còn giận Vy? Hàng trăm hàng nghìn câu hỏi cứ hiện lên trog đầu cô. Rồi dườg như đã mệt mỏi cô nằm xuốg rồi thiếp đy. Trog giấc mơ cô thấy mìh đag trog vòg tay ấm áp của Phog, đc yêu thươg đc chiều chuộg. Nhưg điều jk` đó đã làm Vy tỉh giấc, và cô đã tự an ủi mìh rằg ngủ đy giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ nhưg chỉ là trog giấc mơ thui kũg đã hạh phúc rùi, và ngủ đy, để đc yêu thươg….
4h ság, trog phòg của Tuỳ Phog, Huy vẫn ngồi đó lặg nhìn cậu bạn hôk thôi gào hét cái tên Lâm Vy và tiếg gọi mẹ . Tiếng gọi thất thah nhưg rùi kũg yếu dần yếu dần, chắc h` đây Phog đã mệt mỏi lém rui. Ngay cả trog lúc ngủ Phog vẫn hôk đc bìh yên bởi sự ám ảnh của 2 người kon gái. Huy hôk thể chịu nổi nữa, Huy hôk mún tiếp tục phải chứg kiến Phog như thế này.
- Phog, Phog, Trần Tuỳ Phog, dậy đy, dậy để thoát khỏi kái mê cug đó đy!
Huy lấy hết sức của mìh lay Phog dậy. Và rùi Phog cũg đã tỉh.
- Làm kái jk` thế, thằg quỷ - Phog vẫn chưa hết nóg giận.
- Câu đấy để tao hỏi mày mới đúg.
- …
- Mày yêu Vy, mày hôk thể sốg thiếu Vy, nhưg mày quá ích kỷ, Mày quá yếu đuối,…..
- …
- Tại sao mày hôk sốg vs hiện tại đy, tại sao mày hôk thực tế một chút đy, có nhữg điều mất đy thì có thể lấy lại đc nhưg yêu thươg thỳ hôk thể, vậy tại sao mày hôk để nhữg yêu thươg đã cũ chôn vùi theo thág năm. Hãy tạo ra nhữg yêu thươg mới đy, Phog. Tao tin mày làm đc màk. Mày là Trần Tuỳ Phog, chứ hôk fải một thằng tham lam ích kỷ chỉ muốn giữ yêu thươg hạh phúc cho mìh và cho người mẹ đã mất cũa mìh đúg hôk…..? Mẹ đã hôk còn nữa thì tại sao mày hôk để Lâm Vy thay người mẹ đó đón nhận nhữg yêu thươg kia đy….. Lâm Vy kần mày và mày có cần Lâm Vy hay hôk thỳ hôk ai hiểu rõ = mày.
-…..
5h sáng, trên con đườg nhỏ có hàg cây đug đưa người ta bắt gặp 1 kậu thah niên chừg 17, 18 đag chạy tất tưởi - Tuỳ Phong. A lấy hết chút sức mạh còn rất yếu ớt của mìh, để chạy và dừg lại ở căn nhà số 25. Anh đứg đó ngước nhìn lên căn phòg nhỏ trên tầg 3, nc mắt tuôn rơi, ….. “ Vy àh, a đem yêu thươg đến cho e đây”. A đứg thế ….cho đến phố phườg đã ồn ào tấp nấp.
8h30’ ság, ánh nắg len lỏi qua khe cửa, đáh thức cô gái đag còn ngủ nướg. Lâm Vy xuố nhà mở cửa ra. Và khi ánh mắt hai người chạm nhau,…….
Người qua đườg đều hướg về ngôi biệt thự màu xah, trước cửa có một cậu con trai đag đứg đó, mái tóc đen bay bay trog gió, đôi mắt đen sưg đỏ mọg dườg như đã khóc rất nhiều. Bên kia cô gái xink đẹp, đứg ngây người nhìn về phía chàg trai, đôi mắt cô ánh lên niềm hạh phúc khó tả. Hai người hôk ai nói jk` chỉ im lặng nhìn nhau rất lâu, rất lâu.
Cơn gió nhẹ thổi qua làm nhữg cáh hoa bàg bay bay rụg đầy trên mái tóc chàg trai, rồi cơn gió vờn xug quah cô gái, nhẹ nhàg hôn lên mái tóc cô.
Khôg ai pảo ai hai người cùg chạy lại, Vy sà vào lòg Phog, bật khóc nức nở. Còn Phog, ank quàg tay ôm lấy bờ vai đag run lên của cô.
Phố vẫn tấp nập, gió vẫn cùg với nắg chan hoà trên bờ vai hai người. Fải chăg đó là cơn gió mẹ, gió tiếc nuối ngậm ngùi nhìn đứa con trao hạnh phúc mà đág lẽ ra chỉ riêg mìh nhận cho người kon gái khác. Nhưg rùi lại hạh phúc hơn khi cơn gió tự do kia đã tìm đc một bến bờ mới, thế giới mới, ở đó hôk chỉ có gió mà còn có cả nhữg ánh nắg ấm áp………..
Ở quán nhỏ bên đườg Huy ngồi một mìh nhấm nháp ly cafe buổi ság:
- Xin lỗi a có fải Phạm Hoàg Huy hôk? - Cô b é tr c tuổi 15, 16 chạy lại ríu rít hỏi, đôi mắt tròn xoe trog ság, đôi môi chúm chím mỉm cười như đag mog chờ một câu trả lời .
Huy ngẩg mặt lên bắt gặp ánh mắt đó nụ cười đó khuôn mặt đó sao thân quen đến thế…
Có những điều dù nhỏ nhoi có thể làm con tim ai thêm ấm nồng………
Và có những lời nói dù chỉ là 1 lời nói thui cũng đủ để làm tan vỡ một trái tim tưởng chưng như cứng rắn…………….
Câu chuyện xoay quanh 3 nhân vật: Lâm Vy, Hoàng Huy và Tuỳ Phong.
Về 1 cuộc tìh tay 3 nhưg lại rất đẹp J. Tuy cốt truyện đã cũ nhưg mog mọi người dàh chút ít time để đọc nó cm cho mìh nhék.
Lại một mùa chia tay sắp qua đi. Những trận mưa lỡ hẹn cuối mùa vẫn cứ ào ào rùi chợt đến chợt đy. Mưa mà! Lạnh lùng…….và vô tình…….
Chiều nay mưa vẫn lang thang trên phố. Cô gái 15 tuổi nhỏ bé ngồi bên cửa sổ. Lòng cô kũg trở nên bay bay khó hiểu. Đôi mắt nâu, pùn sâu thẳm. Cô hôk xik, kũg chẳng có gì lấy làm đặc biệt kả ( do nhận xét của chíh cô gái). Khuôn mặt nhỏ nhắn, thấm đẫm 1 nỗi pùn xa xăm.
- Em có việc gì muốn nói với anh àh?
- Àh kũg hôk có jk` đâu ạh, mừh e có pảo gặp a pi ờ đâu tự dưg a đến chứ

- Ừh.
- Ơ a đy hả?@_@^^!?-Nụ cười vụt tắt trên môi, cô bé hỏi, đôi mắt lại trở nên xa xăm đến lạ.
- Ừh - Vẫn vậy, ngắn gọn, lạnh lùg, bất chợt,….. a đứg dậy bước đy
Cô bé nhíu mày nhìn theo, còn chút jk` đó ngỡ ngàng, chút jk` đoá bỡ ngỡ, đã sai ư?-cô tự hỏi, làm a pùn ư?. Chắc a chỉ đùa thui nhỉ, být đâu a být kái ý đồ đen tối của nó, cô bé cười nhưng trong ánh mắt lại đượm pùn. Và rồi trog khoé mắt… chợt có thứ jk` đó cay cay.Trên kia bầu trời nắg vẫn đẹp, chim vẫn hót và lá cây vẫn hôk tôi xào xạc…….Lòng cô bé bỗng trở nên trống trải….
- Haiz! Nghĩ jk` vậy mơ mộg cô nươg?
- Àh hôk có jk` đâu ạh. Hì hì! – Vy nở một nụ cười thân thiện hết mức có thể .
Huy lè lưỡi:
- Chắc lại tươg tư òy đúg hum? Ai mừh làm cho “cô bé” ngây người ra thế, lại kòn ngồi nhìn mưa nữa. Ui ui đúg là romantic, ghen tị quá ta.
“Cô bé” – Huy lúc nào cũng như vậy. Còn nhớk có lần Vy giận Huy (cũng vì cái chức dah hồn nhiên thơ ngây đó) : “Em hôk mún là cô bé đâu, lớn ùi mừh 15 tuổi đầu bé bỏng jk` đâu >


- Này làm sao thế giận a hả, thui a xin lỗi mừh.
Vy giật mìh, ngửa mặt lên bất chợt nhận ra 1 ánh nhìn ngây ngô của Huy đag cầu hoà.
Vy vẫn hôk nói jk` chỉđáp lại Huy bằg 1 nụ cười trìu mến, thân thươg như vầng trăg thu êm đềm, mát dịu. Huy hơn Vy 2 tuổi (= tuổi anh – Phong). Hai đứa thân thiết với nhau từ hồi còn bé xíu. Huy hay dẫn Vy đy chơi, dỗ dàh Vy mỗi khi Vy khóc nhèk. Còn Vy, cô coi Huy như người a trai, người bạn thân thiết, là bến bờ mỗi khi mệt mói cô có thể tìm đến đầu tiên (cái này hơi cơ hội nhưg a trai thì fải chìu e gái thui). Tất tần tật chuyện vui hay pùn Vy đều kể cho Huy nghe, trừ chuyện t/c, vì Vy biết rắg Huy thích cô, thế nên cô hôk mún làm tổn thươg Huy.
Phong là người kon trai đầu tiên (ngoại trừ Huy) làm cho Vy cảm mến (có lẽ từ ánh nhìn đầu tiên). Vy hôk být nhiều về Phong, chỉ nghe qua về a qua lời bạn bè kể và đôi lúc nghe a bật mí thân phận. Quen biết Phong chưa lâu (gần 2 năm ) nhưg trog Vy, Phog luôn chiếm vị trí quan trọg nhiều khi còn hơn cả Huy. Phong đẹp trai, hào hoa, lãng tử lại học hàh kũg kha khá. Thế nhưg về gđ thì so vs Vy, Phog còn fải ngửa mặt lên mà ngưỡg mộ. Điều này thì Vy hôk quan tâm. Vy chỉ být có 1 điều là trước Phog, Vy cảm thấy cô vô kùg nhỏ bé, Vy hôk thể kiểm soát đc chíh mìh nữa. Bởi vì Vy yêu Phog.
@Phog: Lần đầu tiên gặp Vy, Phog đã cảm thấy Vy thuộc về mìh. Điều đó kũg chẳg có jk` là lạ. Bởi 1 côg tử như Phog thì luôn thấy nhữg người kon gái đều thuộc về mìh là đúg. Có lẽ Vy kũg vậy- như bao người kon gái khác mừh a đã từg quen. Phog thích kái vẻ trẻ kon tih nghịch của Vy, thích nụ cười mừh khi cười đôi mắt trở nên cog cog đẹp đến kỳ lạ như vầg trăg khuyết, mặc dù Phog chưa pao h` nói thich Vy. Ừh, thiếu jk` con gái đâu đến nỗi fải để ý đến 1 người như Vy ( “như Vy” là thế nào nhỉ, theo Phog thỳ trẻ kon hết cỡ, kái miệg thì lúc nào kũg toe toe toét toét --------> vậy mừh vừa pảo thích

- Kười rỳ mừh cười, a đáh cho h`. Đy chơi hum?

- Đi đâu?
- E hèm, nghĩ lại xem vừa nói rỳ, chưa học bài chủ ngữ vị ngữ àh.
- Ừh thì a trai yêu quý của e, a đưa e đy đâu vậy?
“Anh trai”? Đây là lần đầu tiên Vy gọi Huy như vậy. Huy být cô yêu Phog-thằg bạn chí cốt của Huy. Huy chưa bao h` kể cho Vy nghe về quan hệ giữa Huy và Phog, trog Huy, Huy lun muốn Vy vui vẻ. Từ nhỏ Huy đã có t/c đặc biệt vs cô e gái bất đắc dĩ này. Nhưg Vy hôk pao h` kể cho Huy nghe về chuyện t/c nên Huy cũg hôk hỏi. Huy sợ 1 ngày Huy sẽ mất Vy, thế nên cứ như thế này thì tốt hơn. Cứ thế cho đến khoảg hơn 1 năm veef trước, HUy có nghe Phog kể về 1 đứa kon gái, kái đứa màh làm cho 1 thằg đào hoa như Phog fải xiêu lòg xiêu dạ. Hoàng Lâm Vy. Huy đã giật thót mìh khi nghe kái tên đó, và sữg sờ hơn khi býtt của chíh là Vy của Huy (tạm sở hữu). Rồi một lần Huy bắt gặp dưới sân trườg, một cô gái xih xắn, có khuôn mặt rạg rỡ như hoa bích hợp và đôi mắt cog cog hìh trăg khuyết. Ngồi cạh cô gái là 1 cậu đpẹ trai, cao ráo, hào hoa, phog nhã. Họ ngồi đó hôk lâu, đôi trai tài gái sắc duờg như toát lên một vẻ đẹp màh ai kũg fải quay lại để nhìn. Co gái trẻ trug hay cười, chàg trai lạnh lùg, đẹp rạg rỡ. Họ nói jk` vs nhau, cô gái vẫn cười. 1 phút 2 phút 3 phút….. chàg trai đứg dậy bươc đy. Cô gái ngẩn người nhìn theo, nụ cười vẫn nở trên môi nhưg đôi mắt lại ngấn đầy nc măt. Huy đã thấy toàn bộ câu chuyện và Huy biết Vy yêu Phog đến nhươg nào. Lúc đó Huy chỉ mún chạy lại ôm lấy Vy an ủi cô nhưg sao đôi bàn chân Huy hôk thể cất bước nổi. Lòg Huy nặg trĩu. Giữa Huy đã tồn tại hai thứ t/c đó là t/y và t/b. Màh Huy hôk thể mất đy 1 thứ…..
- Ủa a sao thế? E có giận a đâu!
- Ừh ank hôk sao , mìh đy thôi.
- Đy đâu vậy ank?
- E thick đy đâu?
- Em thích là đc àh

- Ừh
- Chiều e hết àh?
- Ừh
- Vậy thì e thick đến nơi mừh a mún đến nhất ^^!- Vy cười láu cá.
- Thế thì đy thui.
- Nhưg a vẫn chưa trả lời e?
- Trả lời jk`? !?
- Đi đâu ?
- Ơ hay lại……..?
- Hìhì e quên!
- Lên xe đy, đến nơi ùi být, tò mò quá đấy cô bé

Huy chở Vy đy 2 người trò chuyện cả dọc đườg Vy vẫn hôk thôi hỏi Huy địa điểm đến. Huy vẫn mờ mờ ảo ảo hôk nói.
Trên sân trườg, một câu nam sih đag ngồi trên chiếc ghế đá, dườg như đag suy tư, đợi chờ 1 điều jk` đó. Trog cái nắng nhè nhẹ của trời hè vừa tạh mưa, cậu toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ, lạnh lùg, kiêu hãh. Cơn gió nhẹ thổi qua, mấy bôg xà cừ rụng xuốg rớt trên mái tóc đen đag bay phấp phới. Chợt hai hàng lôg mày đen sắc sảo chạm vào nhau, đôi mắt nhíu nhíu khó hiểu…
- Ơ sao a lại đưa e đến trườg?
- Chẳng fải e nói thíck đến nơi mà a muốn đến hay sao ^^!?
- Ừh thì vậy, nhưg a mún đến trườg làm jk` hôk být, có být là e ghét đy học lém hôk hả?
Huy im lặg, cả Vy cũng im lặng theo, h` đây chỉ còn tiếg gió khẽ rít, tiếg lá khẽ xào xạc, và thỉh thoảg có tiếg mấy hạt mưa còn sót lại trên càh lá rơi xuốg……...Đôi mắt Vy chăm chú nhìn vào chiếc ghế phía căgtin, ánh mặt hiện rõ một sự ngõ ngàg, nhưg đôi mắt lại ẩn hiện một niềm vui vô bờ bến.
- Huy, mày làm jk` thế này – Phog tức giận.
- Làm jk` thỳ mày fải hiểu hơn tao chứ. Hạnh phúc đến mày hôk být giữ, thì tao đem đến cho mày. Yêu mừh hôk dám nói là thằng hèn đó. Nói đy !
- Nói jk` chứ thằng quỷ này, mày có thôi ngay cái trò đùa đó đy hôk hả? - Lời nói của Phog như chém một vết dao mạh vào tim Vy. Nói rồi Phog bỏ đy.
Khôg gian vẫn vậy, khôg khí trở nên nặng nề, giờ chỉ còn Vy và Huy đứg đó, yên lặng, tĩh mịch. Vy khóc. Nhìn theo bóg dág đag khuất dần của Phog, nc mắt Vy lại càg chảy nhah hơn.
- Anh xin lỗi, a hôk ngờ sự việc lại như thế này. Phong là người tốt nhưg…..
- Anh đừg nói jk` nữa, e hiểu cả màh, mìh về đy, e hôk sao đâu.
- Đừg dối a nữa, e đag rất pùn đúg hem, khóc đy, a hiểu e màh, khóc cho hết pùn e nhék !
Huy nói, đưa hai tay ôm Vy vào lòg. Cứ như vậy, cả khôg gian như quay cuồg, Vy chỉ khóc, trái tim Vy dườg như tan vỡ. Huy kũg vậy, Vy đau, lòg Huy kũg đau lém.
Phong cố chạy, chạy thật nhanh. Anh hôk mún nc mắt tuôn trào như thế này. Lần đầu tiên a khóc. Nước trog mỗi người chỉ có hạn, a být, vậy nên a chay thật nhiều thật nhah để cho mồ hôi tuôn ra, vì như thế hôk còn nc mắt để khóc nữa. Anh yêu Vy, nhưg sự kiêu hãh và nỗi đau chan chứa đã khốg chế trái tim a. Lúc này trog đầu a hiện ra pao nhiêu ký ức về người mẹ đã mất từ khi a mới lên 4. Hồi đó, mẹ bỏ ba và a mà đy, a hận mẹ a lém, hận cả ba a nữa vì đã hôk cho mẹ con a một mái ấm hạh phúc. Ngày ba a thăg chức, cũg là ngày màh mảh đất trên nghĩa địa có thêm một người mới. A đến bên mộ mẹ, thắp nến nhag đầu tiên lên đó. A hôk khóc, nhưg cái cảm giác khó chịu cứ dồn lên ngực, lên cổ a nghẹn ngào hôk sao bói thàh lời. Anh být kái cảm giác mất đy một người thật là đág sợ, a sợ sợ một lần nữa lại mất đy người con gái thứ hai a yêu. A có thể yêu Vy, có thể cho Vy 1 gđ hạh phúc, nhưg a lại ko sợ rằg một ngày Vy sẽ bỏ a màh ra đy như mẹ đã từg pỏ a và ba. Ank hôk giám yêu thươg, và nhận lấy yêu thươg. Vì yêu thươg a cho đy hôk thể lấy lại. Nhưg người ta cũg sẽ pỏ a thui. A bỗg trở nên căm hận cuộc sốg, pao nhiêu người con gái đến vs a, a đều chỉ koi như một thú vui, chán rùi bỏ. Nhưg Vy, a nhận ra Vy hôk như nhữg người khác, và tìh cảm của a dàh cho Vy kũg hôk fải là thứ tìh cảm chán rùi pỏ. Nhưg a vẫn sợ……Đầu óc a rối quá, a hôk být fải làm sao nữa. Tất cả h` đây đã chìm vào bóg đêm chỉ còn ánh ság yếu ớt của mấy bóg đèn ven đườg, a mệt mỏi, toàn thân rã rời. Anh cố gắg hôk cho phép mìh đc yếu đuối nhưg a đã gục xuốg. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu trên mái tóc đen, mờ mờ ảo ảo, trông a đẹp như một câu chuyện cổ tích.
Mưa bắt đầu rơi, lất phất, bay bay, trog ánh đèn mờ, một bóg dág xuất hiện nhấc bổg a lên, dịu dàg xoa nhẹ mái tóc ướt của a. Khuôn mặt tỏ rõ vẻ lo lắng, Hoàng Huy đưa Phong về nhà, chăm sóc a như một đứa trẻ. Huy hiểu Phong, hiểu nỗi khổ tâm mừh Phog đag gáh chịu. Có lẽ vì quá hiểu nhau, quá giốg nhau mà Huy và Phog cùg yêu chug một người. Sự kiêu háh trog Phog nó tồn tại cho đến khi Vy đến, Vy đến quá đột ngột, khi cơn gió tự do (như kái tên của anh) là Phog chưa thể nào chấp nhận một sự thay đổi lớn như vậy. Huy kũg biết là t/c của Phog dàh cho người mẹ đã mất, Phog muốn giữ nó trọn vẹn đến nỗi ngay cả Vy- người kon gái đã thay đổi cuộc đời Phog cũg hôk thể đón nhận đc thứ t/c đó….Nhìn Phog yếu đuối làg Huy buồn rười rượi, Huy lại nghĩ đến Vy, hôk být h` này Cô đã ngủ chưa, cô đag làm jk` vậy …..?
Trog căn phòg nhỏ bé
Lâm Vy ngồi chết lặng cô đã khóc rất nhiều dườg như hôk còn nc mắt. Vy nghĩ về Phog, về hàh độg của a. Phog hôk yêu Vy ư? Vy thật sự đág ghét như thế ư? Hay Phog vẫn đag còn giận Vy? Hàng trăm hàng nghìn câu hỏi cứ hiện lên trog đầu cô. Rồi dườg như đã mệt mỏi cô nằm xuốg rồi thiếp đy. Trog giấc mơ cô thấy mìh đag trog vòg tay ấm áp của Phog, đc yêu thươg đc chiều chuộg. Nhưg điều jk` đó đã làm Vy tỉh giấc, và cô đã tự an ủi mìh rằg ngủ đy giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ nhưg chỉ là trog giấc mơ thui kũg đã hạh phúc rùi, và ngủ đy, để đc yêu thươg….
4h ság, trog phòg của Tuỳ Phog, Huy vẫn ngồi đó lặg nhìn cậu bạn hôk thôi gào hét cái tên Lâm Vy và tiếg gọi mẹ . Tiếng gọi thất thah nhưg rùi kũg yếu dần yếu dần, chắc h` đây Phog đã mệt mỏi lém rui. Ngay cả trog lúc ngủ Phog vẫn hôk đc bìh yên bởi sự ám ảnh của 2 người kon gái. Huy hôk thể chịu nổi nữa, Huy hôk mún tiếp tục phải chứg kiến Phog như thế này.
- Phog, Phog, Trần Tuỳ Phog, dậy đy, dậy để thoát khỏi kái mê cug đó đy!
Huy lấy hết sức của mìh lay Phog dậy. Và rùi Phog cũg đã tỉh.
- Làm kái jk` thế, thằg quỷ - Phog vẫn chưa hết nóg giận.
- Câu đấy để tao hỏi mày mới đúg.
- …
- Mày yêu Vy, mày hôk thể sốg thiếu Vy, nhưg mày quá ích kỷ, Mày quá yếu đuối,…..
- …
- Tại sao mày hôk sốg vs hiện tại đy, tại sao mày hôk thực tế một chút đy, có nhữg điều mất đy thì có thể lấy lại đc nhưg yêu thươg thỳ hôk thể, vậy tại sao mày hôk để nhữg yêu thươg đã cũ chôn vùi theo thág năm. Hãy tạo ra nhữg yêu thươg mới đy, Phog. Tao tin mày làm đc màk. Mày là Trần Tuỳ Phog, chứ hôk fải một thằng tham lam ích kỷ chỉ muốn giữ yêu thươg hạh phúc cho mìh và cho người mẹ đã mất cũa mìh đúg hôk…..? Mẹ đã hôk còn nữa thì tại sao mày hôk để Lâm Vy thay người mẹ đó đón nhận nhữg yêu thươg kia đy….. Lâm Vy kần mày và mày có cần Lâm Vy hay hôk thỳ hôk ai hiểu rõ = mày.
-…..
5h sáng, trên con đườg nhỏ có hàg cây đug đưa người ta bắt gặp 1 kậu thah niên chừg 17, 18 đag chạy tất tưởi - Tuỳ Phong. A lấy hết chút sức mạh còn rất yếu ớt của mìh, để chạy và dừg lại ở căn nhà số 25. Anh đứg đó ngước nhìn lên căn phòg nhỏ trên tầg 3, nc mắt tuôn rơi, ….. “ Vy àh, a đem yêu thươg đến cho e đây”. A đứg thế ….cho đến phố phườg đã ồn ào tấp nấp.
8h30’ ság, ánh nắg len lỏi qua khe cửa, đáh thức cô gái đag còn ngủ nướg. Lâm Vy xuố nhà mở cửa ra. Và khi ánh mắt hai người chạm nhau,…….
Người qua đườg đều hướg về ngôi biệt thự màu xah, trước cửa có một cậu con trai đag đứg đó, mái tóc đen bay bay trog gió, đôi mắt đen sưg đỏ mọg dườg như đã khóc rất nhiều. Bên kia cô gái xink đẹp, đứg ngây người nhìn về phía chàg trai, đôi mắt cô ánh lên niềm hạh phúc khó tả. Hai người hôk ai nói jk` chỉ im lặng nhìn nhau rất lâu, rất lâu.
Cơn gió nhẹ thổi qua làm nhữg cáh hoa bàg bay bay rụg đầy trên mái tóc chàg trai, rồi cơn gió vờn xug quah cô gái, nhẹ nhàg hôn lên mái tóc cô.
Khôg ai pảo ai hai người cùg chạy lại, Vy sà vào lòg Phog, bật khóc nức nở. Còn Phog, ank quàg tay ôm lấy bờ vai đag run lên của cô.
Phố vẫn tấp nập, gió vẫn cùg với nắg chan hoà trên bờ vai hai người. Fải chăg đó là cơn gió mẹ, gió tiếc nuối ngậm ngùi nhìn đứa con trao hạnh phúc mà đág lẽ ra chỉ riêg mìh nhận cho người kon gái khác. Nhưg rùi lại hạh phúc hơn khi cơn gió tự do kia đã tìm đc một bến bờ mới, thế giới mới, ở đó hôk chỉ có gió mà còn có cả nhữg ánh nắg ấm áp………..
Ở quán nhỏ bên đườg Huy ngồi một mìh nhấm nháp ly cafe buổi ság:
- Xin lỗi a có fải Phạm Hoàg Huy hôk? - Cô b é tr c tuổi 15, 16 chạy lại ríu rít hỏi, đôi mắt tròn xoe trog ság, đôi môi chúm chím mỉm cười như đag mog chờ một câu trả lời .
Huy ngẩg mặt lên bắt gặp ánh mắt đó nụ cười đó khuôn mặt đó sao thân quen đến thế…