Cù Trọng Xoay-Xoày Trọng Ku và vấn nạn chặn Face
Posted: Mon Jan 10, 2011 11:53 pm
Chuyện kể về một chú trộm vào nhà người ta để "tác nghiệp". Cậy cửa mãi mới vào được nhưng thật không may cho hắn khi gia đình này lại mới dọn đi, cả nhà trống trơn, còn mỗi một cái chuông to tướng giữa nhà. Tuy hơi buồn một chút nhưng với con mắt "đồng nát" hắn cũng thừa biết chiếc chuông bằng đồng kia cũng còn đáng giá gấp vạn lần mấy cái nắp cống bằng gang ở đường Nguyễn Phong Sắc (kéo dài) mà các anh em nghiện hay hì hục khiêng đi bán. Thế là hắn quyết định sẽ trộm chiếc chuông.
Ngặt nỗi quả chuông nặng quá, sức hắn không thể nào vần đi nổi. (Vì nếu vần đi được thì chắc nhà chủ đã chả vứt lại khi dọn nhà). Tuy nhiên hắn cũng không chịu bó tay, vốn là một tay trộm nổi tiếng thông minh, sáng tạo, hắn quyết định sẽ đập nhỏ cái chuông ra rồi khuân dần đi, đằng nào thì bán cho đồng nát họ cũng chỉ tính theo cân chứ có phải bán cho chùa đâu mà cần cái chuông nguyên vẹn.
Nghĩ là làm, hắn kiếm cái búa to lấy hết sức nện vào cái chuông và "Booooooooong...". Tiếng chuông vang lên ngân dài khiến hắn giật mình tí thì vãi ra quần. Lòng mừng thầm vì chuông này chắc đúc bằng đồng xịn nên tiếng nghe rõ trong trẻo, tuy nhiên hắn cũng lo vì phát ra tiếng chuông thế này lúc nửa đêm thì quá bằng gọi dân phòng đến bắt.
Như đã nói ở trên, hắn vốn nổi tiếng là thông minh và sáng tạo. Hắn lập tức phân tích tình hình để tìm cách ứng phó với logic như sau: Chuông to ---> Không bê được cả cái ---> Đập nhỏ ra mang đi ---> Phát ra tiếng ---> Dân phòng nghe thấy đến bắt ---> Phải tìm cách bịt tai dân phòng lại.
Nghĩ là làm, hắn định đi bịt tai dân phòng lại, thậm chí tiện công thì nên bịt tai luôn cả mấy nhà dân quanh đấy lại cho yên chuyện. Nhưng hắn chợt nhớ là mình đang đi ăn trộm. Làm thế thì quá bằng "lạy ông con ở bụi này", ngu thế thì anh em đồng nghiệp nó cười chết. Hắn lại phân tích tiếp: "Tại sao dân phòng nghe thấy tiếng chuông?", hắn tự trả lời: "Bởi vì mình cũng nghe thấy tiếng chuông". Bằng phép suy luận đầy tính triết học, hắn rút ra kết luận: "Vậy mình chỉ cần không nghe thấy tiếng chuông thì coi như mấy ông dân phòng cũng tịt".
Nghĩ là làm. Hắn kiếm ít bông nhét vào tai thật chặt, thậm chí còn cho thêm ít keo 502 vào để có thể yên tâm tuyệt đối rằng sẽ chẳng nghe thấy gì. Làm xong, hắn lại vớ lấy cái búa và nghiến răng mà đập chuông...
Ba năm sau, mãn hạn tù. Hắn về trình diện địa phương để được theo dõi, cảm hóa. Địa phương giao cho hắn việc quản lý công tác vệ sinh nơi công cộng của phường, cụ thể là cấm không cho dân phường *** bậy. Như đã nói ở trên, hắn vốn là người thông minh, sáng tạo, cộng với kinh nghiệm sẵn có, hắn lại suy luận: "Muốn cấm *** bậy triệt để, cách tốt nhất là cấm toàn dân không được *** dưới mọi hình thức". Và theo kinh nghiệm từ vụ trộm chuông hắn kết luận: "Muốn cấm toàn dân không được *** nữa thì cách tốt nhất là lấy dây cao su tự buộc ống tiểu của mình lại là xong". Nghĩ là làm luôn, đầy quyết đoán....
[font="]bởi Giáo sư Xoay vào ngày 06 tháng 1 2011 lúc 3:01 sáng
[/font]
Ngặt nỗi quả chuông nặng quá, sức hắn không thể nào vần đi nổi. (Vì nếu vần đi được thì chắc nhà chủ đã chả vứt lại khi dọn nhà). Tuy nhiên hắn cũng không chịu bó tay, vốn là một tay trộm nổi tiếng thông minh, sáng tạo, hắn quyết định sẽ đập nhỏ cái chuông ra rồi khuân dần đi, đằng nào thì bán cho đồng nát họ cũng chỉ tính theo cân chứ có phải bán cho chùa đâu mà cần cái chuông nguyên vẹn.
Nghĩ là làm, hắn kiếm cái búa to lấy hết sức nện vào cái chuông và "Booooooooong...". Tiếng chuông vang lên ngân dài khiến hắn giật mình tí thì vãi ra quần. Lòng mừng thầm vì chuông này chắc đúc bằng đồng xịn nên tiếng nghe rõ trong trẻo, tuy nhiên hắn cũng lo vì phát ra tiếng chuông thế này lúc nửa đêm thì quá bằng gọi dân phòng đến bắt.
Như đã nói ở trên, hắn vốn nổi tiếng là thông minh và sáng tạo. Hắn lập tức phân tích tình hình để tìm cách ứng phó với logic như sau: Chuông to ---> Không bê được cả cái ---> Đập nhỏ ra mang đi ---> Phát ra tiếng ---> Dân phòng nghe thấy đến bắt ---> Phải tìm cách bịt tai dân phòng lại.
Nghĩ là làm, hắn định đi bịt tai dân phòng lại, thậm chí tiện công thì nên bịt tai luôn cả mấy nhà dân quanh đấy lại cho yên chuyện. Nhưng hắn chợt nhớ là mình đang đi ăn trộm. Làm thế thì quá bằng "lạy ông con ở bụi này", ngu thế thì anh em đồng nghiệp nó cười chết. Hắn lại phân tích tiếp: "Tại sao dân phòng nghe thấy tiếng chuông?", hắn tự trả lời: "Bởi vì mình cũng nghe thấy tiếng chuông". Bằng phép suy luận đầy tính triết học, hắn rút ra kết luận: "Vậy mình chỉ cần không nghe thấy tiếng chuông thì coi như mấy ông dân phòng cũng tịt".
Nghĩ là làm. Hắn kiếm ít bông nhét vào tai thật chặt, thậm chí còn cho thêm ít keo 502 vào để có thể yên tâm tuyệt đối rằng sẽ chẳng nghe thấy gì. Làm xong, hắn lại vớ lấy cái búa và nghiến răng mà đập chuông...
Ba năm sau, mãn hạn tù. Hắn về trình diện địa phương để được theo dõi, cảm hóa. Địa phương giao cho hắn việc quản lý công tác vệ sinh nơi công cộng của phường, cụ thể là cấm không cho dân phường *** bậy. Như đã nói ở trên, hắn vốn là người thông minh, sáng tạo, cộng với kinh nghiệm sẵn có, hắn lại suy luận: "Muốn cấm *** bậy triệt để, cách tốt nhất là cấm toàn dân không được *** dưới mọi hình thức". Và theo kinh nghiệm từ vụ trộm chuông hắn kết luận: "Muốn cấm toàn dân không được *** nữa thì cách tốt nhất là lấy dây cao su tự buộc ống tiểu của mình lại là xong". Nghĩ là làm luôn, đầy quyết đoán....
[font="]bởi Giáo sư Xoay vào ngày 06 tháng 1 2011 lúc 3:01 sáng
[/font]