Mưa-----p.2....:)
Posted: Fri Dec 17, 2010 10:47 pm
Phải, ngày mai nó đã mười bảy...............thời gian trôi thật là nhanh, giờ đây nó không còn là con bé hay mộng mơ và nhìn thế giới toàn màu hồng nữa!!....Có thể đó là cái nhìn tiêu cực nhưng biến cố quá lớn đã kéo một con bé luôn ở trên mây trở về với mặt đất và cú tiếp đất thì thật không nhẹ............bởi nó là một con bé sống quá tình cảm, quá yếu đuối nên mới bị tình cảm biến đổi trái tim và con người mình đến vậy................Nhưng giờ nó lại cảm thấy có lẽ vậy cũng tốt.........nó đã sống thực dụng hơn, lí trí hơn và đôi mắt đã thấy cuộc sống không phải đếu màu hồng.......một cuộc sống đầy màu sắc mà mãi đến tận bây giờ nó mới nhận ra............một cuộc sống có màu xanh của cỏ cây, màu xanh của sự sống, màu vàng của những ánh nắng khi bình minh đang lên trên thành phố,của chiều tà hay màu vàng của những chiếc lá rụng ven đường, rồi màu lam của nền trời thu Hà Nội và cả màu rêu phong của những ngôi nhà cổ kính ẩn khuất trong những ngõ nhỏ quanh co của Phố cổ Hà Nội.......có khi lại là một màu xám kịt của những cơn mưa Hạ chợt đến chợt đi và rồi khi tạnh ráo, tia nắng len lỏi qua những đám mây .......cả không gian như bừng sáng.....như trong mát hơn và tươi sáng hơn..............đó cũng lại là một lí do nữa khiến nó yêu mưa......Nó nhận thấy rằng mình đã lớn lên rất nhiều....ừ, bởi nó hết ngày hôm nay đã là một con nhóc mười bảy...................Nó quyết định sẽ bắt đầu lại từ đầu.......sẽ là một con bé mới.........trững trạc nhưng cũng nhí nhảnh không kém..........Nó dã khiến mọi người phải lo lắng nhiều rồi, thật là có lỗi quá.....................Không biết vô tình hay cố ý nhưng đôi chân của nó, đôi tay của nó và đôi mắt của nó đã đưa nó đến nơi ấy..................khi nó bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ ấy thì đã quá muộn rồi...............két.tttttttt..tttt........t.ttt..........tiếng phanh xe kéo dài đột ngột....nó cố gắng sửa cái sai lầm tai hại của mình trước khi không còn cứu vớt được bất cứ điều gì..............thịch..!!!!.......Trái tim nó lại lên tiếng............Trong đầu nó vang lên lời khẩn khoản “ Đừng, tao xin mày hãy ngủ yên trong tao đi.........làm ơnnnn...n...nnn...!!!!Mắt không thấy, tai không nghe, đầu không nghĩ gì.....!!!!”...........Nó quay ngoắt xe lại và........Rầm....m......Hix, lại tại cái tính không ngó trước ngó sau đấy mà..........Nó mặc kệ, người nắm thì cứ nằm, chửi thì cứ chửi......mặc kệ hết!!....nó dựng xe dậy và phóng thật nhanh.nhanh nhất có thể mà lúc nghĩ lại nó tưởng như chân mình gắn động cơ bốn thì của xe đua hạng sang cơ..................Mưa đột nhiên to lên...............trong đầu nó lại nảy ra cái ý định ấy............nó muốn mưa gột sạch hết...............phải nó đang chạy trốn.......mọi thứ....mọi suy nghĩ.........MỌI THỨ....!!!!!.........Mắt nó lại nhòe đi............tại mưa đấy........!!!!!!............
Quả là phép lạ khi nó về được đến nhà.ông trời cũng không xử tệ với nó lắm............nó tưởng mình sẽ không thể nhìn thấy ngôi nhà thân yêu này một lần nữa chứ!!!.....bất chợt nó mỉm cười nhẹ nhàng....................................Có vẻ trông nó nhìn thảm hại lắm thì phải bởi mẹ nó phải mất một phút nhìn từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu nó, rồi lại chớp mắt liên tục và một phút cho tất cả thông tin chạy đến nơi xử lí xong thì mới nhận ra đứa con gái cưng đang đứng trước mặt mình............và quả thật nó nghĩ bà không nên trở thành một bà nội trợ sớm như vậy bởi giọng của bà vẫn đang còn khỏe lắm, vẫn cao lắm và vang lắm.........hix.........cái tên nó rồi sẽ bị cả thế giới biết mất.....may sao đây có lẽ là lần cuối cùng và mới chỉ cả khu phố biết tên của nó thôi.......Nó bị mẹ nó lôi xềnh xệch vào trong nhà nhanh chẳng kém tốc độ lúc nó phóng xe......nó đoán thế..
......Giờ nó mới cảm thấy đau...............chân nó bị vài vết xước dài, tay thì bị một vết rách khá là to và nó đã phải vào viện để băng bó.......mẹ nó luôn quan trọng hóa mọi thứ, bà có thể biến một vấn đề như con kiến thành to như con voi........và với con gái yêu của bà thì có lẽ nó đã trở thành vấn đề toàn cầu rồi.........
Quả là phép lạ khi nó về được đến nhà.ông trời cũng không xử tệ với nó lắm............nó tưởng mình sẽ không thể nhìn thấy ngôi nhà thân yêu này một lần nữa chứ!!!.....bất chợt nó mỉm cười nhẹ nhàng....................................Có vẻ trông nó nhìn thảm hại lắm thì phải bởi mẹ nó phải mất một phút nhìn từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu nó, rồi lại chớp mắt liên tục và một phút cho tất cả thông tin chạy đến nơi xử lí xong thì mới nhận ra đứa con gái cưng đang đứng trước mặt mình............và quả thật nó nghĩ bà không nên trở thành một bà nội trợ sớm như vậy bởi giọng của bà vẫn đang còn khỏe lắm, vẫn cao lắm và vang lắm.........hix.........cái tên nó rồi sẽ bị cả thế giới biết mất.....may sao đây có lẽ là lần cuối cùng và mới chỉ cả khu phố biết tên của nó thôi.......Nó bị mẹ nó lôi xềnh xệch vào trong nhà nhanh chẳng kém tốc độ lúc nó phóng xe......nó đoán thế..
