Page 1 of 1

Bay lên những cánh diều

Posted: Thu Dec 02, 2010 12:20 am
by Bom
10 bài viết chung một chủ đề: "Bay lên những cánh diều".
Đơn giản chỉ là những dòng tâm sự, những lời thốt ra từ trái tim và tâm hồn.


Ngày bắt đầu viết: 22.11.2010

Lời tựa: Tìm một giây phút thở phào nhẹ nhõm trong cuộc đời...

[CENTER]----
[/CENTER]

Part 01.

Tiết học trầm lặng, cuối học kỳ rồi, ai cũng có những suy nghĩ, lo toan của riêng mình. Chìm trong dòng suy nghĩ bất tận, bỗng chốc thấy mình đang bay trên bầu trời, xung quanh ngập tràn những cánh diều nhiều màu sắc.

Trong cuộc sống ai cũng có những ước mơ, và người ta thường ví von những ước mơ ấy như những cánh diều… tung bay trong gió.

Nhưng hôm nay tôi lại thấy những cánh diều khác. Những cánh diều tượng trưng cho những thông điệp được chuyển từ mặt đất lên bầu trời bằng những sợi dây mảnh mai.

Tuổi thơ tôi có may mắn được lớn lên cùng những cánh diều. Từ những chiếc diều được làm từ những tờ giấy thô, vài thanh tre nhỏ và những hạt cơm nguội thay hồ dán. Lớn lên, cuộc sống cũng nhiều màu sắc hơn như những cánh diều vải bày bán ngoài chợ.

Nhưng thời nào cũng vậy, trong tôi những cánh diều không chỉ tượng trưng cho những ước mơ bay cao, bay xa của mình. Tôi còn thường viết những lời nhắn nhủ, lời cầu chúc, hoặc những câu nguyện ước lên đó, rồi lặng lẽ thả những cánh diều ấy lên với bầu trời trong xanh.

Đôi khi chỉ là những điều ước trẻ con, hồn nhiên và ngây thơ kiểu như: có 1 bộ quần áo thật đẹp, có 1 bộ xếp hình để chơi…

Đôi khi lại là những điều cầu mong thường thấy như: học thật giỏi, lớn lên phải thật thành đạt…

Đôi khi lại là những lời chúc rất “trưởng thành” như: Gia đình mình mọi người luôn mạnh khỏe, làng quê mình cuộc sống đầy đủ hơn, và luôn bình yên…

Đôi khi tôi viết những điều ước mà trong cái tâm hồn còn ngây thơ và trong sáng ấy chưa biết rằng nó không thể thành sự thật: Ông trời ơi, cho cháu 1 đôi cánh để cháu bay lên như những chú chim nhé!...


Và cứ thế, tôi nhờ những cánh diều gửi những dòng thông điệp mà bình thường tôi chẳng bao giờ nói ra. Vẫn biết tình yêu xuất phát từ trái tim và tâm hồn và mình nên dũng cảm để bày tỏ cảm xúc đó của mình. Vẫn biết khi mình im lặng thì người ta sẽ không biết và họ sẽ không hiểu được mình thực sự như thế nào. Nhưng tôi vẫn thế, tôi cứ thầm lặng giữ tất cả tình cảm của mình trong suy nghĩ, giấu diếm, ấp ủ, nâng niu, trân trọng, nuôi dưỡng...

Uh. Tôi vẫn thế, vẫn khi buồn, khi vui lẫn lộn, nhưng tôi luôn biết con người bên trong mình thế nào. Bởi vì đâu đó trong bầu trời của mình, tôi vẫn thường viết điều đó lên những cánh diều và thả chúng bay thật cao…

Tôi tự hỏi, liệu một ngày nào đó, ai sẽ nhận được những dòng tin nhắn đó của mình? Có lẽ chỉ thần tiên mới nhận được… bởi vì đó là những ngôn ngữ của sự im lặng… Tôi không giỏi trò chuyện, tôi chỉ mạnh trong sự suy nghĩ của mình, nhưng tôi cũng lại không đủ dũng cảm để viết ra trực tiếp những gì mình nghĩ…

Tôi nhút nhát… âm thầm giấu tình cảm của mình trong từng câu, từng chữ… bày tỏ tình cảm của mình bằng những lời ẩn ý, mơ hồ… và chỉ dám thể hiện cái thực sự là tôi ở một nơi nào đó không người, ở giữa bầu trời bao la, vắng lặng…

[RIGHT] “Điều gì xuất phát từ trái tim và tâm hồn, thì sẽ đến được cái đích là trái tim và tâm hồn khác.”
[/RIGHT]
Tôi cứ âm thầm gửi những lời nhắn nhủ, những lời cầu chúc, những điều nguyện ước mà xuất phát từ trái tim và tâm hồn mình… Và hi vọng một ngày nào đó nó tìm thấy được đích đến của mình… Nhưng thời gian luôn là một kẻ khó chịu, nó bào mòn niềm tin của con người, trong đó có cả tôi. Phải chăng là mình đã quá yếu kém? Nhưng có lẽ tôi cũng nên tập quên đi cái hi vọng hư vô ấy…

Bởi đã từ lâu lắm rồi, những cánh diều của tôi cứ bay lang thang vô định giữa thế gian, nó không có chỗ để dừng, không có đích để tới… những dòng thông điệp nếu không phai nhạt vì mưa nắng, thì bám đầy bụi bặm, rêu mốc xanh rì…

[RIGHT]“Nếu trái tim và tâm hồn của anh không có chủ, thì anh chỉ là một kẻ lang thang cô độc. Nhưng nếu trái tim và tâm hồn của anh có chủ, anh vẫn là một kẻ lang thang, nhưng anh lang thang trong hạnh phúc của riêng mình.”
[/RIGHT]
Tôi biết mà, tôi hiểu mà… Tôi đang cố tập để quên đi mà… và tôi sẽ quên, sẽ không hi vọng, không mơ mộng nữa… Nhưng tôi không thể từ bỏ cái thói quen… là mỗi ngày thả một cánh diều của trái tim và tâm hồn lên với bầu trời…

Bay lên những cánh diều ơi, bay thật cao, thật xa theo làn gió, theo đám mây và theo những cánh chim tự do.

Tôi không mong đợi một ai đó kéo cánh diều của tôi xuống như một anh thợ săn giương súng bắn chú chim trên trời.

Đơn giản có nghĩa là tôi không mong đợi những thứ giả tạo, dối trá, bỡn cợt, gượng ép… Đừng có bắt cơn gió phải bay theo hướng nào… Đừng có bắt những đám mây phải hình thù ra sao… xin để chúng tự do… xin để cánh diều của tôi tự do… mang theo trái tim và tâm hồn tôi tới một khung trời nào đó có một trái tim và tâm hồn nào đó thực lòng muốn nó dừng lại…

[CENTER][CENTER]Nào cánh diều bay lên
Âm thầm theo mây gió
Dòng nhắn tin để ngỏ
Chưa biết về trong ai…
[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Nếu còn có ngày mai
Vẫn nguyện cầu lặng lẽ…


[/CENTER]
[/CENTER]
Monday, November 22, 2010

Posted: Thu Dec 02, 2010 12:27 am
by Bom
Part 02.
Wednesday 24/11/2010, Đã 2 ngày rồi tôi mới tiếp tục viết. Hai ngày qua tôi lặng lẽ nghe tất cả những bài hát nước ngoài mà tôi thích. “Hello”, “25 minutes”, “Forever and one”, “Somebody’s me”, “Wind in the Willow”, “Everything I do”, “Don’t leave me”, “Love,me”,… và còn rất nhiều nữa…

Tôi nhận ra rằng đó đều là những bài hát mang những nỗi buồn da diết, một cái cảm xúc gì đó nôn nao, khắc khoải, cồn cào… mà chính tôi cũng không thể lý giải được.
Tôi nhớ lại những cánh diều của mình. Tôi vẫn thường dùng những lời bài hát đó để viết những dòng thông điệp. Người ta nói rằng, khi ngôn ngữ bất lực, hãy để âm nhạc lên tiếng. Có lẽ bởi vì đó không chỉ đơn thuần là những bài hát, mà nó còn là hình ảnh phản chiếu nội tâm của con người. Không đơn giản chỉ là 1 bản nhạc ghép cùng đống từ ngữ vô tri. Đó còn là tiếng nói từ trái tim và tâm hồn.

[RIGHT][RIGHT]“There are times when you make me laugh
There are moments when you drive me mad
There are seconds when I see the light
Though many times you made me cry…”

[/RIGHT]
[/RIGHT]
Tự nhiên bật cười, không hiểu thần tiên có biết tiếng Anh không nhỉ? Bởi vì chỉ có họ đọc được những dòng thông điệp của tôi trên những cánh diều mà.

À. Tất nhiên là tôi vẫn thích nhiều bài hát Việt Nam, và vẫn đôi khi viết thông điệp lên cánh diều bằng lời bài hát Việt. Nhưng tôi vẫn có cái cảm giác gì gì đó khó miêu tả khi tôi vẫn thường hay chọn tiếng Anh hơn. Chắc có lẽ do sự nhút nhát của tôi chăng? Nếu thông điệp là tiếng Việt, nó thường rõ nghĩa hơn, trực diện hơn, mà tôi lại thường trở nên run rẩy, yếu đuối khi phải nói như thế. Tôi không thể viết thẳng một thông điệp kiểu như là “Anh nhớ em nhiều lắm, ABC àh”, hoặc “XYZ, Anh yêu em hơn chính cuộc đời mình”, hoặc “Xin đừng rời xa tôi”…. Những lúc cần gửi những thông điệp như thế, tôi lại lặng lẽ nghe những bản nhạc nước ngoài… “You don’t know, I miss you so much”, “I love you more than my life”, “Please don’t leave me”… với những chủ ngữ vu vơ… lẩn tránh… [RIGHT][RIGHT]“…There’s something you don’t understand
I want to be your man…”

[/RIGHT]
[/RIGHT]
Chẳng phải tôi sính ngoại, tôi yêu tiếng Việt lắm chứ. Có lẽ vì cái thằng nhút nhát trong tôi đã chiến thắng. Tôi không đủ dũng cảm để thừa nhận cảm xúc của mình… và lại lặng lẽ quan sát… lặng lẽ viết những dòng tin nhắn, những lời cầu chúc…. lên cánh diều của mình và thả về với bầu trời. [RIGHT][RIGHT]“…Nothing to lose
Your love to win
Hoping so bad that you’ll let me in.
I’m at your feet
Waiting for you
I’ve got time and nothing to lose…”
[/RIGHT]
[/RIGHT]
Nothing to lose? Đúng vậy, một kẻ lang thang với những cánh diều thì có gì để mất chứ. [RIGHT][RIGHT]“…I’ll always be around you
Keep an eye on you
‘Couse my patience is strong
And I won’t let you run
‘Couse you are the only one.”
[/RIGHT]
[/RIGHT]
“Đố bạn loại diều nào đẹp nhất?” – Tôi hỏi.
“Diều mặt trăng” – Bạn tôi trả lời.
“Không phải”
“Diều rồng”
“Cũng không phải”
“Diều phượng, diều sáo, diều cá…”
“Hì, vẫn không phải”
“Chứ diều gì?”
“Là những cánh diều không màu.”
“Vì sao?”
“Vì khi thả cánh diều không màu lên thật cao, ta như đang thả cả bầu trời…”
Tôi ước mình có những cánh diều không màu để thả, để được tưởng tượng mình đang nối với cả bầu trời bằng một sợi dây mảnh mai. Nhưng nhìn lại, những cánh diều của tôi toàn màu xám xịt, đâu đó loáng thoáng một chút xanh, một chút đỏ, một chút vàng… nhưng như con người giữa vũ trụ vậy… ít ỏi lắm, nhỏ bé lắm… Vì sao vậy? vì nỗi buồn thì thường có màu xám. Nhưng không có nghĩa vì thế mà tôi bỏ những cánh diều của mình. Tôi vẫn viết những dòng thông điệp và vẫn thả những cánh diều lên với bầu trời. Vì trong sâu thẳm trái tim và tâm hồn của tôi, cái thằng can đảm đứng dậy và nói “chỉ cần những thông điệp của tôi giúp cho ai đó vui hơn, hạnh phúc hơn, thì màu sắc nào có nghĩa lý gì nữa.” Sure! I don’t care about what the color of my kite is. Only thing I care is how about you when you received the messages in my kite. Nhưng có lẽ phải rất rất lâu nữa… vâng, rất lâu nữa một ai đó mới nhận ra những cánh diều mang thông điệp của tôi và giữ nó lại. Thậm chí có thể là không bao giờ… Có ai biết bao giờ cái thằng can đảm trong tôi chiến thắng thằng nhút nhát? Có ai biết bao giờ đôi chân tôi dừng lại và những cánh diều ngừng bay? Có ai biết bao giờ “ngọn núi ấy bỗng chuyển chân rong chơi với mây trời”? Có ai biết bao giờ “chợt trên con đường dài có người níu tay mình bằng thứ gọi là tình yêu”? Chỉ biết là thời gian sẽ trả lời. “Nếu thời gian không trả lời, thì có nghĩa trái tim và tâm hồn anh đã chết”.

[CENTER][CENTER]If I gave you my hand would you take it and make me the happiness man in the world?
If I told you my heart couldn’t beat one more minute without you, girl
Would you accompany me to the edge of the sea?
Let me know if you’re really a dream
I love you so, so would you go with me?

[/CENTER]
[/CENTER]
[font=&quot]Wednesday, November 24, 2010

[/font]

Posted: Thu Dec 02, 2010 12:35 am
by Bom
Part 03.

Hôm qua ngồi trên xe bus, radio mở chuyên mục ca nhạc có chủ đề “Mái ấm gia đình”. Thấy người ta yêu cầu những bài hát như “Mẹ yêu”, “Tình cha”, “Ba ngọn nến lung linh”… mà thấy chạnh lòng. Nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình lại cồn cào trong lòng. Những cánh diều của tôi, vẫn đôi lúc gửi những thông điệp về gia đình. Những lời cầu chúc mọi người bình an, khỏe mạnh. Để khi tôi trở về, tôi vẫn luôn tìm thấy sự ấm áp, êm đềm, vui vẻ. [RIGHT][RIGHT]“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc… Mẹ ru con yêu thương con tha thiết
Mong cho con luôn luôn ngoan hiền, giấc no say
Vì đàn con thơ ngây bao yêu dấu… Đã hi sinh cho con bao nhiêu tuổi đời
Mẹ đã bên con, mẹ đã cho con lớn lên…”


[/RIGHT]
[/RIGHT]
Chả gì tôi vẫn là một đứa con trai, tôi không giỏi trong việc bày tỏ trực tiếp tình cảm của mình với gia đình. Nhiều khi về thăm nhà, muốn chạy thật nhanh đến ôm chầm bố mẹ một cái, mà chả giám… Cái thằng nhút nhát trong tôi cứ chiến thắng dễ dàng như thế. Tôi vẫn thường bao biện mình rằng, không phải cứ bày tỏ ra ngoài mới là yêu. Chỉ cần thực sự có tình yêu trong trái tim và tâm hồn là được rồi. Nhưng thực sự có phải tôi đang cố che dấu cái thằng nhút nhát trong mình không?! Nhiều lúc cũng muốn bùng nổ… muốn phát tiết ra tất cả những tình cảm đang ẩn sâu trong con người mình.

[RIGHT][RIGHT]“…Luôn bên con khuyên răn con nên người… Mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống
Mong cho con luôn luôn yêu đời, sống vui tươi
Tình thương cho con bao la biết mấy
Những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai con,
Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều, dù câm nín nhưng con thật lòng muốn nói….”

[/RIGHT]
[/RIGHT]
Nhưng có cái gì đó… làm tôi sợ… Sợ mình sẽ không vượt qua được khi mất đi những người thân… cứ nghĩ đến khoảnh khắc ấy, tôi lại rùng mình…

[RIGHT][RIGHT]“… Ánh sao đêm cho con sáng soi là mẹ yêu
Khúc hát ru con trong giấc mơ là mẹ yêu
Mẹ là cánh chim cho con bay thật xa
Mẹ sưởi ấm cho tâm hồn con, mẹ yêu.
Dắt con đi qua bao nỗi đau là mẹ yêu
Tiếng con yêu gọi tên suốt đời là mẹ yêu
Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi, ôi mẹ yêu.”

[/RIGHT]
[/RIGHT]
Tôi từng thả cánh diều mang thông điệp thấm đẫm những giọt nước mắt, khi tôi mất đi người thân. Tôi ngã quỵ trong nỗi buồn vô tận, sự hẫng hụt, mất mát, quay cuồng… mà tôi không hiểu được vì sao. Tôi vẫn còn nhớ đó là dòng tin nhắn tôi gửi lên với hi vọng người thân ấy trên bầu trời sẽ đọc được….

“… Dù thần chết đã mang … đi, nhưng với thế giới này, … đã chiến thắng cuộc sống và cái chết. Mọi người đã khóc, nhưng sẽ vững vàng để vượt qua, bởi vì mọi người luôn tin rằng, ở đâu đó thế giới bên kia, … đang mỉm cười.”
Phải thừa nhận việc bộc lộ tình cảm của mình ra bên ngoài là rất khó, nhưng bộc lộ tình cảm bằng cách viết ra những dòng tâm sự như thế này với tôi cũng chẳng dễ chút nào. Mỗi con đường đều có sự khác biệt, và để lựa chọn con đường của mình luôn là một bài toán khó. Tôi chọn cách im lặng với tình cảm của mình, và cũng chỉ vu vơ viết về nó ở đâu đó trong những dòng tâm sự của mình. Đó là một con đường chẳng nhiều người đồng tình. Vì nó quá tối tăm, heo hút, cô độc… như một con đường mòn trong khu rừng, nơi mà từ đó có thể nhìn ra toàn thế giới, nhưng cả thế giới lại chẳng thể nhìn thấy con đường đó. Cánh diều của tôi có lẽ rất nhỏ bé, bởi vậy mà từ cánh diều đó tôi có thể lặng lẽ quan sát tất cả mọi người, nhưng tất cả mọi người đều không thấy tôi.

“Nếu muốn thấy một trái tim và tâm hồn, đừng có nhìn bằng đôi mắt, hãy dùng trái tim và tâm hồn mình để cảm nhận.”
Cánh diều của tôi bay khắp nơi, mang theo những dòng tin bay khắp nơi. Chưa biết ai sẽ nhìn thấy nó, không phải là nhìn thấy bằng đôi mắt thường, không phải là đôi mắt anh thợ săn nhìn còn chim với vẻ thèm thuồng, không phải là đôi mắt con chim nhìn anh thợ săn với sự sợ hãi, không phải là một ánh mắt vô hồn, vu vơ…

Hãy cảm nhận! Đơn giản nhưng không dễ, bé nhỏ nhưng quan trọng.
Và để tôi còn niềm tin rằng đâu đó trong cuộc đời mình, tôi tìm ra lý do tôi tồn tại. Cái gọi là ý nghĩa cuộc đời nó bao la, vô tận lắm. Nhưng với một người biết mình bé nhỏ tầm thường, thì cũng chỉ cần một ý nghĩa rất đỗi giản đơn…
Đó là…

Friday, November 26, 2010


Posted: Thu Dec 02, 2010 3:47 pm
by Bom
Part 04.

… Nothing! Chẳng gì cả, tôi cứ mê mải, đắm chìm trong cái thế giới ảo dẫu biết nó chỉ là con số không vĩ đại. Trong khi cái thế giới thực của tôi lại đang ngày càng tiệm cận con số không ấy.
Nhưng thôi quên đi. Lúc này tôi muốn viết về một người. Nấm!

Nấm àh. Xin lỗi Nấm trước nhé, đã hứa với Nấm sẽ không viết về Nấm rồi, nhưng lúc này đây mình lại không kìm được những cảm xúc, những dòng suy nghĩ cứ dào dạt chảy trong đầu. Mình sẽ viết về Nấm, nhưng sẽ không như những bài viết Nấm đã đọc trước đây khi mình viết về người khác…
3 năm. Một con số đủ lớn cho một mối quan hệ thân thiết và vững chắc nhỉ? ấy thế mà 3 năm với mình lại chẳng thấm tháp gì. Mình quen bạn Nấm những ngày cuối năm 2007, những ngày mùa đông miền bắc, và ánh nắng miền nam. Ngày ấy diễn đàn Lời trái tim vui thật, những người bạn chưa từng gặp mặt, nhưng luôn coi nhau như anh chị em trong nhà. Thời gian ấy cũng là lần đầu tiên mình đến với cái “sự thơ văn” vì một lý do đặc biệt.

Thế rồi trong cái “sự thơ văn” ấy, mình quen bạn Nấm, một cô bạn nhỏ nhắn, dễ thương với những câu chuyện hết sức lạ lùng, thú vị, với những bài thơ độc đáo, với khả năng vẽ paint ấn tượng, và kỹ năng photograper + model cũng cực đỉnh nữa. Hix. Kể ra mới thấy bạn Nấm nhiều ưu điểm ghê ta.

Àh.Sẽ có ai đó tự hỏi điều này thì có liên quan gì đến những cánh diều của mình nhỉ. Có liên quan đấy, rất nhiều là đằng khác…
Sau mùa đông năm 2007, chẳng hiểu vì lý do gì mình không còn liên lạc với bạn Nấm nữa. 2 năm trôi qua, trong ký ức của mình vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh cô bé tham gia miss LTT ấy. Mộc mạc, giản dị, nhưng cũng có thừa phong cách, cá tính.

2 năm trôi qua, cứ đôi lúc lại đọc một vài truyện ngắn, một vài bài thơ của Nấm mà mình còn lưu giữ được.
2 Năm trôi qua, mình cứ bâng quơ gửi những dòng thông điệp cho Nấm, trên những cánh diều ấy hầu như có 1 câu mà mình viết rất nhiều lần “Rei, I wonder that where you are and what you do… I miss you so much” Cánh diều của mình cứ lang thang trên bầu trời, suốt thời gian dài đằng đẵng… Có lúc mình tưởng chừng như đã đánh rơi mất Nấm trong ký ức vụn vỡ của mình. Nhưng những cánh diều, với những dòng thông điệp đã giúp mình giữ lại ký ức ngọt ngào ấy. Thế rồi, chẳng hiểu điều gì đã lôi kéo mình vào với đất trời phương nam đầy nắng và gió này. Trước khi mình đặt bước chân vào nơi này vài ngày, mình bỗng giật mình nhớ ra ngày SN Nấm. Một chút hụt hẫng, một chút bồn chồn, một chút rạo rực... cả một chút nhớ… Chợt mỉm cười, có khi vào SG lại tìm được Nấm thì sao nhỉ? Những ngày bận rộn với việc làm quen cuộc sống mới dần trôi qua. Mình lục lọi trong ký ức tồi tàn để tìm những thông tin còn sót lại về Nấm. Chẳng dễ chút nào, vì có thể trong ký ức của Nấm đã lãng quên mất mình rồi… Những cánh diều vẫn bay lên, với niềm hi vọng thật nhanh liên lạc được với Nấm. Từng ngày chậm chạp trôi qua… để rồi một ngày vỡ òa trong niềm vui khi nhận được tin nhắn hồi âm. Dẫu ký ức về mình của Nấm chẳng còn là bao, nhưng như thế đã là quá đủ để ngày hôm ấy tìm được cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Vẫn còn nhớ ngày đầu gặp Nấm, cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu với cặp kính cận, đi trên chiếc xe máy đỏ chót mà mình hay gọi đùa là “con chuồn chuồn ớt”. Một chút ngẫu hứng, cộng với niềm vui gặp gỡ… [RIGHT][RIGHT]“Dập dờn đôi cánh
Đỏ rực góc trời
Có cái thân tôi
Là chuồn chuồn ớt”
[/RIGHT]
[/RIGHT]
Từ hôm ấy, bước chân mình không còn đặt xuống mặt đất, nó đang lơ lửng giữa không trung, bay theo những cánh diều mang những thông điệp… yêu thương. [RIGHT][RIGHT]“Lượn lờ cùng gió
Trôi nổi cùng mây
Dưới nắng hây hây
Chính tôi – chuồn ớt”

[/RIGHT]
[/RIGHT]
Từ hôm đó tới giờ đã hơn một năm rồi, cũng như hơn một năm mình sinh sống trên đất trời phương nam. Những ngày cuối cùng hít thở bầu không khí này, bỗng thấy điều gì nghèn nghẹn trong cổ họng.

Cái ngày lớp tổ chức noel sớm. Mình đã phải cố gắng vui thật vui, để không phải bật ra những giọt nước mắt, để không phải trốn vào một góc nào đó bật khóc.

Rõ là cái thằng yếu đuối trong mình lại chiến thắng. Nhưng đối mặt với ký ức, đối mặt với kỉ niệm, đối mặt với sự chia ly, con người trở nên yếu đuối có gì đáng xấu hổ đâu.

Noel một năm trước… Uh. Cái noel năm ấy… gặp gỡ, trò chuyện… với những câu chuyện dài bất tận… và những kỷ niệm khó quên. Trong ký ức của mình, vẫn dành một chỗ thật rộng rãi, khoáng đãng để dành cho những ký ức về Nấm. Cái đêm đón giao thừa tết DL năm 2010… Những đêm hát hò trên voice chat, những lần bình luận về mấy bài thơ, mấy truyện ngắn.... mà thôi, không kể lại nữa, kẻo lại không kìm nén được. Sign… cho mình thở dài 1 cái nhé. Đúng là có những nơi không dành cho mình, có những người không dành cho mình. Tới bây giờ, mình vẫn còn chưa tin được hết những chuyện đã xảy ra. Từ những ngày gặp gỡ… cho đến khi những dòng tin cứ ngắt quãng dần… nhiều lúc chìm vào quên lãng. Nhưng Nấm biết không, đâu đó trên bầu trời, những cánh diều của mình vẫn bay, và những dòng thông điệp dành cho Nấm vẫn viết ra đều đặn. Để quen 1 người là không dễ, và để quên 1 người với biết bao kỷ niệm là điều không thể. Nothing is impossible… ngoại trừ ký ức về Nấm là không thể mất đi… cho đến khi sức người không địch lại nổi sức trời.

[RIGHT][RIGHT]“Nobody knows who I really am
I never felt this empty before
And if I ever need someone to come along
Who's gonna comfort me and keep me strong”
[/RIGHT]
[/RIGHT]

Mình sẽ không nhận xét gì về Nấm, àh, không phải, mà là không thể nói được điều gì. Mình đã có cơ hội, nhưng không biết sử dụng, để nó trôi qua trong tiếc nuối. Nếu có điều gì muốn nói về Nấm, có lẽ chỉ một điều duy nhất là: “Đó là một cô gái xứng đáng được dành cho những điều tốt đẹp nhất”.
Sắp phải xa phương nam rồi, có lẽ chỉ duy nhất Nấm làm mình thấy lưu luyến nơi này. Chẳng biết ngày nào sẽ trở lại… và gặp lại Nấm. Image


Ngày về, mình sẽ thả một cánh diều với thông điệp… “Reishi, Rei, Nấm… những cái tên đó mình sẽ không bao giờ quên. Và cũng đừng quên mình nhé, Trần Linh Chi” Thursday, December 02, 2010

<Còn nữa>

Posted: Fri Dec 03, 2010 7:15 pm
by Bom
Part 05.

Hôm nay là một ngày đặc biệt! các bạn có biết vì sao không? Bởi vì một năm chỉ có duy nhất 1 ngày 16/12 . Smile...

Câu mở đầu trong cuốn nhật ký cũ của mình. Cuốn nhật ký được bắt đầu vào những ngày cuối cùng năm 2007, những ngày của mùa đông giá lạnh.

Buổi chiều tĩnh lặng, ngồi đọc lại những dòng nhật ký ấy. Cái cảm giác nôn nao khó tả, khi bỗng dưng được nhìn thấy hình ảnh của mình trong quá khứ. Mình bây giờ không còn như cách đây 3 năm nữa rồi. Tất nhiên!
Ký ức. Đó là chủ đề mình viết nhiều nhất. Một chủ đề mang tới cả niềm vui và nỗi buồn, hoặc đôi khi lẫn lộn.

Người ta thường nói, trí nhớ của con người kỳ diệu lắm. Suốt bao năm nay, tôi tự hỏi mình có nên tin vào điều đó hay không? Bởi vì mỗi ngày đi qua, trí nhớ của tôi lại đôi ba lần vụn vỡ. Kéo theo đó là những phần ký ức nhạt nhòa, mờ ảo…
[RIGHT][RIGHT]Ký ức[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]“Bàn tay anh khắc khoải bao tháng năm
Nhặt ký ức từng ngày rơi vụn vỡ
Đêm qua đi nghe tiếng lòng trăn trở
Ngày mai này ký ức có còn không?”
[/RIGHT]
[/RIGHT]

Tôi đã trăn trở như thế, đôi lúc nghĩ tới điều này, lại nhắm mắt ngăn những giọt nước mắt chực trào ra.
Có những điều cần nhớ, có những điều cần quên. Hàng ngày tôi phải tự refresh lại trí nhớ của mình, để xóa đi những cái cần quên, để nhớ lại những gì cần nhớ. Nhưng dù có làm như thế, những ký ức, những kỷ niệm trong tôi cứ mai một dần… rơi vãi theo thời gian.
Đó chính là cái lý do mà tôi đã nhắc ở phần trước…

“Nothing is impossible… ngoại trừ ký ức về Nấm là không thể mất đi… cho đến khi sức người không địch lại nổi sức trời.”
Nếu có một ngày tôi quên đi điều mà tôi không thể quên. Thì ngày đó có nghĩa là tôi đã không còn đủ sức địch lại với những “thế lực” siêu mạnh khác. [RIGHT][RIGHT]Trở lại bên anh

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Ngày nhỏ,
anh giắt tuổi thơ trong túi áo,
vô tình lỡ đánh rơi.

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Lớn lên,
anh giấy ký ức trong chiếc ba lô
vô tình bị đánh cắp.

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Mỗi ngày,
anh thơ thẩn trên lối mòn,
nhặt nhạnh những mảnh vỡ tuổi thơ đánh rơi,
kiếm tìm những hạt bụi ký ức còn sót lại.

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Lỡ mất rồi…
Mảnh vỡ yêu thương không thấy nữa
Hạt bụi êm đềm cũng còn đâu…

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Anh nhắm mắt cố gắng nguyện cầu
Tuổi thơ thôi thì đành mất,
ký ức về em, xin trở lại bên anh!


[/RIGHT]
[/RIGHT]
Tuổi thơ trong trí nhớ của tôi là những mảng màu nhòe nhoẹt như bức tranh người họa sĩ vẽ dưới trời mưa… Tôi gắng gượng bước những bước chân lang thang trong trí nhớ của mình, để kiếm lại những mảnh vỡ còn sót lại. Kiếm tìm những mảnh ghép mà tôi biết không bao giờ hoàn chỉnh… Những lúc như thế, lại lặng lẽ thả những cánh diều… “Mình sẽ đi đâu, sẽ làm gì để tìm lại những ký ức của mình đây? Bầu trời kia có biết không? Hay chỉ có những cơn gió bay qua hờ hững” Và cả trong những giấc mơ, đâu đó ký ức chợt ùa về, nhưng cứ khi tôi còn chưa kịp nhìn lại, thì giấc mơ chợt tan biến vào hư không. Tỉnh giấc, đặt bút viết vội vã, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Những chiếc diều tôi thả cứ thêm nặng trĩu vì những tiếng thở dài… Lau những giọt mồ hôi, bước chân lại lang thang, những dòng suy nghĩ lại miên man, bất tận… Và trong tôi lại là những ký ức không rõ hình dạng, những ký ức không tên… [RIGHT][RIGHT]Ký ức không tên

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Những bản nhạc êm đềm đưa anh vào giấc ngủ
Bước trong mơ thấy kỷ niệm ùa về
Phần gió mưa, chỗ gập ghềnh giông bão
Của một thời trong trí nhớ u mê.

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Buộc giấc mơ cho thời gian trở lại
Được ngắm nhìn những ngày tháng đã qua
Thấy khi xưa tuổi thơ sao đẹp thế
Mà bây giờ còn nỗi nhớ miên man…

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Kỷ niệm ơi những năm về trước
Đâu mất rồi? để anh lại cô đơn
Nhớ một lần có em trong ký ức
Người đi rồi… và kỷ niệm tan rơi.

[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Anh bơ vơ trong tuổi thơ đánh mất
Cố thu về những trí nhớ bỏ quên
Và kỷ niệm đôi ba lần lỡ xóa
Khắc khoải tìm những ký ức không tên.

[/RIGHT]
[/RIGHT]
Nếu như những cánh diều trước, tôi thường viết những dòng tin nhắn, những lời chúc, những điều ước… thì những cánh diều này tôi viết nhưng lời cầu xin. Xin ai đó, xin cái gì đó, bất kể là điều gì, xin hãy mang ký ức đã mất của tôi trở về… Nhưng rồi cũng như bao cánh diều khác, lại bay lang thang vô định, bay lặng lẽ, âm thầm, như mây, như gió, như bầu trời yên bình…

[RIGHT][RIGHT]“Bắc thang lên hỏi ông trời
Ngày xưa ký ức tôi rơi chốn nào?...”


[/RIGHT]
[/RIGHT]
ĐDH wrote:“Hay là bèn hỏi như tất cả những con yêu quái từng bắt nạt thầy trò Đường Tăng nó đã hỏi: “Các ngươi từ đâu đến và sẽ đi về đâu?” Đám kẻ cướp, ăn thịt người trong Tây Du Ký nó có cách hạch sách con mồi chu đáo hơn tất cả những tên kẻ cướp mà tôi từng gặp, từng đọc, từng xem trên cõi thế, nó hỏi người ta sẽ đi về đâu để làm gì, trong khi nó ăn thịt người ta ở đúng cái chỗ mà người ta bị nó đem hoặc rán, hoặc hấp, hoặc ướp muối ăn dần khi mưa dầm gió bấc? Chả biết ta đến trái đất này để làm gì, và sẽ đi về đâu. Nbưng có lẽ chúng ta đều phải có trách nhiệm trước hai câu hỏi trên, dẫu không muốn trả lời hay là không thể trả lời.”
Tôi không hỏi mình 2 câu hỏi đó nữa. Tôi muốn hỏi những cánh diều của mình: “Những cánh diều từ đâu đến và sẽ đi về đâu?”. Những cánh diều của tôi đến từ trái tim và tâm hồn tôi, nhưng chúng sẽ đi về đâu? Tôi cũng không thể trả lời được. Hi vọng có những cánh diều bay về với quá khứ và mang ký ức trở lại bên tôi…

Friday, December 03, 2010
<còn nữa...>

Posted: Tue Dec 28, 2010 3:02 am
by Bom
Part 06.

Đọc lại ngày viết, giật mình, đáng lẽ ra mình phải hoàn thành từ lâu rồi. Ấy vậy mà 25 ngày sau mới viết tiếp. Dạo này lười thật #:-S

Phần này, chẳng muốn văn vẻ, chẳng muốn hoa lá cành như trước. Chỉ cần đơn giản thôi...

Bắt đầu nhớ lại nào!
1.st thì có anh KK , anh Chiến, anh Long, anh Troyer, Vịt, Zanna, ku Thịnh, ku Hoàng, Toàn, Zombie… Love có chị Minh, em Miu, bé Quỳnh Anh, Quân, Hoàng… AEBro có Đại, Gấu, 1baygirl, Tuấn, No1, Julie, Kan, Posil, Quý, Còi…

Còn nhiều nữa… rất nhiều nữa...

Nhưng trong trí nhớ tồi tàn của mình chỉ cho phép nhớ được một số ít như thế thôi. Những người bạn game! :)

Image
Clan AEBro - Sài Gòn team. Không phải tự nhiên tôi lại nhắc đến họ. Cuộc sống của tôi không chỉ đơn thuần là cái thế giới thật bên ngoài, mà còn cả trong thế giới ảo nữa. Họ, có người tôi chưa từng gặp, có người đã gặp, có người thân thiết, có người không… nhưng họ đều là những người bạn, những người cho tôi biết rằng tôi không cô đơn trên thế giới này :) Tất nhiên, tôi cũng dành cho họ những cánh diều thật đặc biệt.
Bay lên nhé những cánh diều, và cầu mong cho những người bạn ấy luôn vui vẻ trong cả thế giới ảo và thế giới thật.


http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/cffriends/DSC00032.jpgImage
Clan AEBro - Sài Gòn team.

Smile. Công bằng mà nói, cũng nhờ có game, cũng nhờ có những người bạn ấy, đã phần nào giúp tôi trưởng thành hơn trong cuộc sống. Cái thế giới ảo ấy, vậy mà lại chẳng ảo chút nào. Cũng có vui, có buồn, cũng có cười, có khóc. Đã nhiều lần tôi có được những nụ cười thoải mái, đã đôi lần tôi lặng lẽ nghĩ suy với giọt nước mắt kìm nén chỉ chực trào ra.

http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/cffriends/DSC00007.jpgImage
Clan AEBro - Sài Gòn team.
Đấy, cái thế giới của tôi đấy. Những người bạn “đặc biệt” của tôi đấy. Tình bạn này đáng quý lắm chứ, đáng trân trọng lắm chứ. Người ta cứ hay dùng cái cụm từ “chơi game”. Tôi chả thích, tôi thích dùng cái cụm từ có vẻ mĩ miều hơn và quan trọng là hợp lý hơn là “cảm nhận cuộc sống ảo” :) Mà thực ra ngay cả cuộc sống thật bây giờ, thật - ảo cũng còn đang lẫn lộn. Thế nên ảo chắc gì đã là ảo, thật chắc gì đã là thật.

http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/cffriends/kk198x.jpgImage
Clan1.st - KK & Hà. Dẫu sao có 1 điều tôi luôn tự hào, tôi giao lưu ảo với họ, nhưng tôi sống thật với họ. Có lẽ vì thế nên tôi được khá nhiều người quý :”> Tất nhiên rồi, mình quý người ta trước, sống với người ta bằng tình cảm, thì cớ gì người ta lại ko quý mình :) Mấy ai coi người dưng như anh chị em ruột thịt, ấy vậy mà tôi lại có được cái may mắn ấy đấy. anh KK, anh Chiến, chị Minh,… những người anh-chị vui tính. Thịnh, Hoàng, Đại, em miu … mấy đứa em dễ thương :)

http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/cffriends/KhnhLinh.jpgImage
Clan1.st - Ms Khánh Linh <1.st--*Cun*>
Những lúc nhớ đến họ, tôi lại cặm cụi viết những dòng thông điệp bay lên cùng những cánh diều. Không cần họ phải nhận được, không cần họ phải biết, chỉ mong nếu ông trời có thật, thì mang đến cho họ sự bình an, hạnh phúc cùng những lời chúc tốt đẹp nhất.

http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/cffriends/miu.pngImage
Clan1.st - em Miu Poo
Đừng quên tôi nhé ;) "We believe that we are one" :) >-
Tuesday, December 28, 2010

Posted: Fri Apr 15, 2011 10:45 pm
by Bom
Part 07.



Một thời gian dài mới viết đấy nhỉ…


Bỗng dưng muốn viết một cách diều, một cánh diều mang những thông điệp của cảm xúc đặc biệt…
Những cánh diều bối rối…


Buổi trưa tĩnh lặng. Nhấm nháp bản nhạc không lời Night in Gale quen thuộc. Bản nhạc lúc trầm lúc bổng, lúc êm đềm, lúc da diết. Rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…


Giấc mơ…


Xung quanh là bóng tối bao trùm, những bóng người lững thững, khắc khổ, mỏi mệt bước đi, như đang kiếm tìm một cái gì đó từ rất lâu rồi mà không thấy.


Choàng tỉnh…


Những cái bóng ấy vụt biến mất, ánh sáng ban ngày trở lại, người ướt đẫm mồ hôi, run rẩy.


Tôi. Là kẻ đa cảm, đa tình và… đa nhân cách! Ai đã từng nói mình như thế nhỉ?… ai nhỉ?... bực thật, cứ những lúc cần thì cái trí nhớ lại trở nên tồi tệ.


Đa cảm. Là 1 thằng con trai nhưng tôi thường không kiềm chế được cảm xúc của mình với những điều xảy ra xung quanh. Từ bé đã bị nhận xét là có đôi mắt ướt… nước mắt lúc nào cũng chỉ chực rơi ra. Tất nhiên khi lớn lên thì bản lĩnh con người cũng thay đổi, nhưng đã không ít lần… âm thầm bật khóc…


Đa tình. Có lẽ tôi là kẻ đa tình nhất trần gian. Tôi không thể dửng dưng và làm ngơ trước cái đẹp. Và thế là tôi yêu, nhưng cái yêu ở đây mấy ai có thể hiểu. Cũng như Xuân Diệu đã nói: “Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn/Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một”.



Đa nhân cách. Tôi ở mỗi nơi mỗi khác, mỗi tình huống mỗi khác, mỗi quan hệ mỗi khác. Ở một nơi nào đó tôi có thể cười vui, nhưng ở một nơi khác tôi lại để những giọt nước mắt lăn rơi. Đôi khi tôi nói rất nhiều, nhưng đôi khi lại trầm ngâm suy nghĩ.


Chả biết điều đó là xấu hay tốt, cũng không muốn bào chữa. Sau khi choàng tỉnh khỏi giấc mơ, tôi thấy mình mệt mỏi rã rời, tâm trí thì bối rối, nôn nao.
Chợt nhớ tới em… Rốt cuộc vẫn không chừa được cái tật viết lách này. Em nhẹ nhàng xuất hiện trong cuộc đời tôi, rồi cũng nhẹ nhàng làm trái tim tôi rung động. Chẳng biết tự bao giờ, bỗng yêu đôi mắt ấy… nụ cười ấy…


Có cánh diều nào bối rối không em?
Khi cơn gió bỗng dưng đi đâu mất
Chỉ còn lại ánh mặt trời hiu hắt
Vào một ngày mây cũng bỗng lặng thinh.


Có cánh diều nào bối rối không em?
Khi đôi mắt ấy bỗng rưng rưng bật khóc
Để tôi tìm nụ cười đâu đơn độc
Đã nhạt nhòa trong ký ức xa xăm.


Chẳng có cánh diều nào bối rối phải không em
Vì có lẽ chỉ trái tim tôi như thế
Thế gian ơi biết khi nào có thể
Em bên tôi trong suốt chặng đường dài…


Có cánh diều nào bối rối không em?
Khi tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ…



Thật ra không hề có cánh diều nào mang tên bối rối. Chỉ là những cánh diều rất đỗi bình thường như bao lần khác, nhưng tôi đã truyền vào chúng những thông điệp mang theo cảm xúc của mình. Và hiện tại cảm xúc đó được gọi là: Bối rối.

Friday, April 15, 2011