Một ngày của hắn
Posted: Fri Feb 20, 2009 10:21 am
Một ngày của hắn
[RIGHT]Truyện ngắn - Lê Thị Thắm - Học Sinh Khóa 37[/RIGHT]
"Đừng nhìn em như thế, cháy đầu em ra". Hắn phải mở đầu bằng câu hát như vậy mới yên. Sáng sáng, hắn bước vào lớp đều nhận được những cái nhìn chòng chọc đến lạnh lùng của đám bạn. Ban đầu hắn hơi lạ sau dần cũng quen di, mà giả sử không có cái điều ấy thì hắn cũng mất hứng. Mà đời hắn không còn gì để hứng nữa thì cũng đáng bỏ lắm. Hắn vẫn nghĩ rằng:"Binladen háo hức chờ cái thời điểm 11-9 chắc gì đã bằng cái chị em chòm xóm 12C háo hức chờ hắn bước vào cửa lớp để thổi vào không khí ỉu xìu một luồng gió tây nam mới lạ."
Hôm nay, hắn chơi một "quả" đầu ướt, mái tóc đen lánh thấp thoáng một vài cọng màu xanh lá cây. Thằng Hùng "công công" nói mát:
-Chim sẻ đi mưa về đấy à? Sao lại có cả lá vương trên đầu thế này?
Hắn cười khểnh:
-Cháu yêu chú bộ đội mà!
Và hắn trở về bàn ngồi với một vẻ mặt hơn hớn.
Bà con hãy nhìn mà xem, hình như không chỉ có mái tóc đổi màu mà còn chiếc áo màu cà rốt sau một tuần "lưu diễn" đã được thay bằng "cỏ pha màu áo nhuộm non da trời". Nếu không nhìn thấy cái phù hiệu trên áo kia thì cũng có ối người tưởng hắn với hậu duệ của chàng Kim Trọng. Chỉ tiếc rằng cái áo trải qua ba thế kỷ đã nhuộm màu hoài cổ bàng bạc.
Lũ con gái kêu lên:
-Choáng quá!
-Đúng là đồ tâm thần, mất cả thể diện của lớp.
Đã nói mà, hắn không lấy làm lạ, hắn không thấy bực bội mà còn tỏ ra rất đắc chí. Hắn không thích cái cuộc sống mờ nhạt mà giữa cái lớp văn toàn nữ thế này thì cái "tôi" của thằng con trai như hắn càng được phải khẳng định.
Bàn trên thằng Hùng "công công" vẫn the thé:
-Hôm nay kiểm tra ông nào đấy Lãng?
Hắn lim dim đọc:
-Mùa hè, mùa điệu, mùa Xuân Diệu.
Ôi nhắc đến Xuân Diệu là nhắc đến tình yêu. Cái này thì chắc là hay lắm lắm.
Thầy vào, cả lớp đều đứng dậy chào, riêng hắn thì gục đầu xuống bàn bởi hắn không thích thầy, thầy quá ngiêm khắc.
-Anh Lãng lại ốm à?
-Ôi Thầy! Em xin lỗi, em cứ ngỡ thầy là Xuân Diệu.
Bọn lớp nghiêng ngả cười còn hắn vờ cúi mặt ra chiều hối lỗi lắm nhưng lại đang cố nén một tiếng cưồi sằng sặc.
Đề kiểm tra: "Cảm nhận của anh (chị) về bài "Thơ Duyên" của Xuân Diệu."
Nhưng không mang tài liệu thì lấy gì mà chép, thôi bịa ra vậy. À, "Thơ duyên" là thơ về cô gái có chiếc răng khểnh, một chiếc thì chưa duyên lắm, phải hai chiếc mới cân đối, mới duyên. "Bài thơ đẹp và sâu sắc" cứ mở đầu như thế đã, thì bài thơ nào học chẳng đẹp, chẳng sâu sắc. Hắn còn viết tiếp: "Bài thơ có bố cục chặt chẽ chia làm ba phần: mở bài, thân bài, kết luận.". Nhưng khoan cái đã, nói "bố cục" thì nhàm chán, sáo mòn quá. Người viết văn phải biết sáng tạo, biết vượt qua chính mình và vượt qua nhiều đứa khác, hắn sửa thành "tía cục". Hắn rên lên:
-Độc đáo, độc độc đáo!
Thằng Quảng "xương" quay xuống:
-Láng hâm, Lãng hâm, Lãng Lãng hâm!
Hắn gật gù:
-Khá khen cho trò, nhưng còn phải học tập ở sư phụ nhiều lắm.
Thằng Dương cũng ghé vào một câu:
-Sư chính còn chẳng ăn ai
Nữa lá sư phụ vất ngoài bờ đê
Hắn bực lắm nhưng vẫn cố kìm nén:
Dúng là lời lẽ của dê
Suốt đời làm kiếp lăng sê cho bò
-Anh Lãng, ra ngoài ngay cho lớp làm bài!
Thầy chỉ thẳng tay vào mặt hắn quát. Mọi khi thầy chỉ nhắc nhở nhưng lần này thầy quát ghê lắm. làm "đạo hàm" va vào nhau chan chát. Lấy hết sức bình sinh, hắn cho tay vào túi quần bước ra, không quên liếc xéo bốn thằng còn lại đang sướng âm ỉ.
[RIGHT]Truyện ngắn - Lê Thị Thắm - Học Sinh Khóa 37[/RIGHT]
"Đừng nhìn em như thế, cháy đầu em ra". Hắn phải mở đầu bằng câu hát như vậy mới yên. Sáng sáng, hắn bước vào lớp đều nhận được những cái nhìn chòng chọc đến lạnh lùng của đám bạn. Ban đầu hắn hơi lạ sau dần cũng quen di, mà giả sử không có cái điều ấy thì hắn cũng mất hứng. Mà đời hắn không còn gì để hứng nữa thì cũng đáng bỏ lắm. Hắn vẫn nghĩ rằng:"Binladen háo hức chờ cái thời điểm 11-9 chắc gì đã bằng cái chị em chòm xóm 12C háo hức chờ hắn bước vào cửa lớp để thổi vào không khí ỉu xìu một luồng gió tây nam mới lạ."
Hôm nay, hắn chơi một "quả" đầu ướt, mái tóc đen lánh thấp thoáng một vài cọng màu xanh lá cây. Thằng Hùng "công công" nói mát:
-Chim sẻ đi mưa về đấy à? Sao lại có cả lá vương trên đầu thế này?
Hắn cười khểnh:
-Cháu yêu chú bộ đội mà!
Và hắn trở về bàn ngồi với một vẻ mặt hơn hớn.
Bà con hãy nhìn mà xem, hình như không chỉ có mái tóc đổi màu mà còn chiếc áo màu cà rốt sau một tuần "lưu diễn" đã được thay bằng "cỏ pha màu áo nhuộm non da trời". Nếu không nhìn thấy cái phù hiệu trên áo kia thì cũng có ối người tưởng hắn với hậu duệ của chàng Kim Trọng. Chỉ tiếc rằng cái áo trải qua ba thế kỷ đã nhuộm màu hoài cổ bàng bạc.
Lũ con gái kêu lên:
-Choáng quá!
-Đúng là đồ tâm thần, mất cả thể diện của lớp.
Đã nói mà, hắn không lấy làm lạ, hắn không thấy bực bội mà còn tỏ ra rất đắc chí. Hắn không thích cái cuộc sống mờ nhạt mà giữa cái lớp văn toàn nữ thế này thì cái "tôi" của thằng con trai như hắn càng được phải khẳng định.
Bàn trên thằng Hùng "công công" vẫn the thé:
-Hôm nay kiểm tra ông nào đấy Lãng?
Hắn lim dim đọc:
-Mùa hè, mùa điệu, mùa Xuân Diệu.
Ôi nhắc đến Xuân Diệu là nhắc đến tình yêu. Cái này thì chắc là hay lắm lắm.
Thầy vào, cả lớp đều đứng dậy chào, riêng hắn thì gục đầu xuống bàn bởi hắn không thích thầy, thầy quá ngiêm khắc.
-Anh Lãng lại ốm à?
-Ôi Thầy! Em xin lỗi, em cứ ngỡ thầy là Xuân Diệu.
Bọn lớp nghiêng ngả cười còn hắn vờ cúi mặt ra chiều hối lỗi lắm nhưng lại đang cố nén một tiếng cưồi sằng sặc.
Đề kiểm tra: "Cảm nhận của anh (chị) về bài "Thơ Duyên" của Xuân Diệu."
Nhưng không mang tài liệu thì lấy gì mà chép, thôi bịa ra vậy. À, "Thơ duyên" là thơ về cô gái có chiếc răng khểnh, một chiếc thì chưa duyên lắm, phải hai chiếc mới cân đối, mới duyên. "Bài thơ đẹp và sâu sắc" cứ mở đầu như thế đã, thì bài thơ nào học chẳng đẹp, chẳng sâu sắc. Hắn còn viết tiếp: "Bài thơ có bố cục chặt chẽ chia làm ba phần: mở bài, thân bài, kết luận.". Nhưng khoan cái đã, nói "bố cục" thì nhàm chán, sáo mòn quá. Người viết văn phải biết sáng tạo, biết vượt qua chính mình và vượt qua nhiều đứa khác, hắn sửa thành "tía cục". Hắn rên lên:
-Độc đáo, độc độc đáo!
Thằng Quảng "xương" quay xuống:
-Láng hâm, Lãng hâm, Lãng Lãng hâm!
Hắn gật gù:
-Khá khen cho trò, nhưng còn phải học tập ở sư phụ nhiều lắm.
Thằng Dương cũng ghé vào một câu:
-Sư chính còn chẳng ăn ai
Nữa lá sư phụ vất ngoài bờ đê
Hắn bực lắm nhưng vẫn cố kìm nén:
Dúng là lời lẽ của dê
Suốt đời làm kiếp lăng sê cho bò
-Anh Lãng, ra ngoài ngay cho lớp làm bài!
Thầy chỉ thẳng tay vào mặt hắn quát. Mọi khi thầy chỉ nhắc nhở nhưng lần này thầy quát ghê lắm. làm "đạo hàm" va vào nhau chan chát. Lấy hết sức bình sinh, hắn cho tay vào túi quần bước ra, không quên liếc xéo bốn thằng còn lại đang sướng âm ỉ.