•·.·´¯`·.·• 100...1 Câu Chuyện Cảm Động (st) •·.·´¯`·.·•
Posted: Tue Sep 07, 2010 5:05 pm
1.Cha không bỏ rơi con
Vào năm 1989 tại Armenia có một trận động đất lớn 8,2 độ Richter đã san bằng toàn bộ đất nước và làm thiệt mạng hơn 30.000 người trong vòng chưa đầy bốn phút. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường học mà con ông đang theo học.
Tòa nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát. Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình rằng: “Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ luôn ở bên con!’’ và nước mắt ông lại trào ra. Nhìn vào đống đổ nát mà trước kia là trường học ông không còn hy vọng. Nhưng trong đầu ông luôn nhớ lại lời hứa của mình với cậu con trai.
Sau đó ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa đứa con đi học qua mỗi ngày. Ông nhớ lại rằng phòng học của con trai mình ở phía đằng sau bên tay phải của trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới giữa đống gạch vỡ. Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó và từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than: “Ôi, con trai tôi!”, “Ôi, con gái tôi!”. Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại: “Đã muộn quá rồi!”, “Bọn nhỏ đã chết rồi!”, “Ông đi đi, không còn làm được gì nữa đâu!”, “Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm thôi!”. Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi “Anh có giúp tôi không?” và sau đó ông lại dỡ từng miếng gạch, tiếp tục đào bới tìm đứa con mình. Viên chỉ huy cứu hỏa cũng cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát: “Xung quanh đây đều đang cháy và các tòa nhà đang sụp đổ. Ông đang ở trong vòng nguy hiểm. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc. Ông hãy về nhà đi?”.
Ông tiếp tục chịu đựng một mình, vì ông phải tự mình tìm ra câu trả lời cho điều day dứt: “Con trai ông còn sống hay đã chết?”. Ông đào tiếp... 12 giờ... 24 giờ... sau đó ông lật ngửa một mảng tường lớn và chợt nghe tiếng con trai ông. Ông kêu lớn tên con và ông nghe tiếng trả lời vọng lại: “Cha ơi! Con đây, cha! Con nói với các bạn đừng sợ vì nếu cha còn sống cha sẽ cứu con và khi cha cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu. Cha đã hứa với con là dù trường hợp nào cha cũng ở bên con”.
- Con có sao không? - ông hỏi.
- Bọn con còn lại 14 trên tổng số 33, cha ạ! Bọn con sợ lắm. Đói, khát... Nhưng bây giờ bọn con đã có cha ở đây. Khi tòa nhà đổ, ở đây tạo ra một khoảng không nhỏ và thế là bọn con còn sống.
- Ra đây đi con! - ông khẽ gọi trong nhẹ nhõm.
- Khoan đã cha! Để các bạn ra trước, con biết rằng cha không bỏ con. Có chuyện gì xảy ra con biết là cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi con.
2. XIN LỖI BÀ! XIN LỖI EM!
Sáng sớm, tôi nghe tiếng gọi yếu ớt ngoài cửa; Tôi giật mình, cố gắng ngồi dậy, lê trái tim đau ra kéo cánh cửa nặng nề ! Bà cụ đứng trước cửa ướt đẫm, run rẩy vì mưa …..
Bà là người bán hoa cúng! Bà ở cách nhà tôi dễ chừng 2 cây số! Thường cứ vào ngày mùng 1 và ngày Rằm; bà hái hoa dại trong vườn đem ra chợ bán, các con cháu của bà tha phương cầu thực tận Sài gòn, và hoa Dại cúng Rằm là nguồn sống chủ yếu của bà …
Từ khi vợ tôi qua đời, Bà là người đem hoa cúng đến cho tôi! Bà thủ thỉ: Hồi cô còn sống, cô chỉ mua hoa của tôi, cô nói cô yêu những cánh hoa mộc mạc bình dị, mọc hoang trong vườn, hoa không cần chăm bón bằng phân gio nên rất sạch sẽ, cô cúng bằng hoa này tâm thành của cô rất bình yên.
Tôi dặn bà, từ giờ trở đi nếu con còn ở đây, cứ đến ngày Rằm và mùng Một, bà cứ đem hoa cho con… Đều đặn, gần hai năm trôi qua, tôi chỉ cúng vợ bằng loài hoa Dại của bà …..
Hôm nay mùng Một, mấy ngày qua rã rời vì trái tim bất trị! Tôi không thể dậy sớm hơn, khiến bà phải chờ ngoài cửa thật lâu!
Tôi ân hận quá !
Con xin lỗi bà !
Xin lỗi người vợ hiền, anh thật tệ phải không em !
Vào năm 1989 tại Armenia có một trận động đất lớn 8,2 độ Richter đã san bằng toàn bộ đất nước và làm thiệt mạng hơn 30.000 người trong vòng chưa đầy bốn phút. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường học mà con ông đang theo học.
Tòa nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát. Sau cơn sốc, ông nhớ lại lời hứa với con mình rằng: “Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ luôn ở bên con!’’ và nước mắt ông lại trào ra. Nhìn vào đống đổ nát mà trước kia là trường học ông không còn hy vọng. Nhưng trong đầu ông luôn nhớ lại lời hứa của mình với cậu con trai.
Sau đó ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa đứa con đi học qua mỗi ngày. Ông nhớ lại rằng phòng học của con trai mình ở phía đằng sau bên tay phải của trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới giữa đống gạch vỡ. Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó và từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than: “Ôi, con trai tôi!”, “Ôi, con gái tôi!”. Một số người khác với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại: “Đã muộn quá rồi!”, “Bọn nhỏ đã chết rồi!”, “Ông đi đi, không còn làm được gì nữa đâu!”, “Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm thôi!”. Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi “Anh có giúp tôi không?” và sau đó ông lại dỡ từng miếng gạch, tiếp tục đào bới tìm đứa con mình. Viên chỉ huy cứu hỏa cũng cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát: “Xung quanh đây đều đang cháy và các tòa nhà đang sụp đổ. Ông đang ở trong vòng nguy hiểm. Chúng tôi sẽ lo cho mọi việc. Ông hãy về nhà đi?”.
Ông tiếp tục chịu đựng một mình, vì ông phải tự mình tìm ra câu trả lời cho điều day dứt: “Con trai ông còn sống hay đã chết?”. Ông đào tiếp... 12 giờ... 24 giờ... sau đó ông lật ngửa một mảng tường lớn và chợt nghe tiếng con trai ông. Ông kêu lớn tên con và ông nghe tiếng trả lời vọng lại: “Cha ơi! Con đây, cha! Con nói với các bạn đừng sợ vì nếu cha còn sống cha sẽ cứu con và khi cha cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu. Cha đã hứa với con là dù trường hợp nào cha cũng ở bên con”.
- Con có sao không? - ông hỏi.
- Bọn con còn lại 14 trên tổng số 33, cha ạ! Bọn con sợ lắm. Đói, khát... Nhưng bây giờ bọn con đã có cha ở đây. Khi tòa nhà đổ, ở đây tạo ra một khoảng không nhỏ và thế là bọn con còn sống.
- Ra đây đi con! - ông khẽ gọi trong nhẹ nhõm.
- Khoan đã cha! Để các bạn ra trước, con biết rằng cha không bỏ con. Có chuyện gì xảy ra con biết là cha chắc chắn sẽ không bỏ rơi con.
2. XIN LỖI BÀ! XIN LỖI EM!
Sáng sớm, tôi nghe tiếng gọi yếu ớt ngoài cửa; Tôi giật mình, cố gắng ngồi dậy, lê trái tim đau ra kéo cánh cửa nặng nề ! Bà cụ đứng trước cửa ướt đẫm, run rẩy vì mưa …..
Bà là người bán hoa cúng! Bà ở cách nhà tôi dễ chừng 2 cây số! Thường cứ vào ngày mùng 1 và ngày Rằm; bà hái hoa dại trong vườn đem ra chợ bán, các con cháu của bà tha phương cầu thực tận Sài gòn, và hoa Dại cúng Rằm là nguồn sống chủ yếu của bà …
Từ khi vợ tôi qua đời, Bà là người đem hoa cúng đến cho tôi! Bà thủ thỉ: Hồi cô còn sống, cô chỉ mua hoa của tôi, cô nói cô yêu những cánh hoa mộc mạc bình dị, mọc hoang trong vườn, hoa không cần chăm bón bằng phân gio nên rất sạch sẽ, cô cúng bằng hoa này tâm thành của cô rất bình yên.
Tôi dặn bà, từ giờ trở đi nếu con còn ở đây, cứ đến ngày Rằm và mùng Một, bà cứ đem hoa cho con… Đều đặn, gần hai năm trôi qua, tôi chỉ cúng vợ bằng loài hoa Dại của bà …..
Hôm nay mùng Một, mấy ngày qua rã rời vì trái tim bất trị! Tôi không thể dậy sớm hơn, khiến bà phải chờ ngoài cửa thật lâu!
Tôi ân hận quá !
Con xin lỗi bà !
Xin lỗi người vợ hiền, anh thật tệ phải không em !