Vào hạ:D!!!
Posted: Sun May 09, 2010 10:46 pm
Hôm nay.... Ngày 9/5/2010.... Mùa hè ào đến... Mùa hè của tuổi 19 của mình... mình sắp được 19 tuổi roài...
Nắng thật vàng trong khi bằng lăng thật tím... Gió thổi mạnh làm bằng lăng tím rơi đầy xuống lối đi... Những cánh hoa tím nhạt nhòa... Buồn! Đã có lần anh nói nó không thích hoa bằng lăng chỉ vì loài hoa này phai màu... Nó luôn có những suy nghĩ thật tinh tế... Nhưng chúng làm khổ nó...
Mình sắp tròn 19 tuổi rồi. Ngày hôm nay mình chứa đầy những cung bậc cảm xúc. Buổi sáng thấy cuộc đời thật hạnh phúc... Gàn trưa như một buổi đưa đám vì tuyệt vọng khi nhận thấy mình luôn gồng mình nên mà chính ra thì rỗng tuếch. Cái cảm giác nhớ quá nhiều thứ muốn quên hết đi. Ngỡ ngàng băn khoăn tự hỏi không biết anh ta có phải người xấu không khi thấy anh ta đứng giữa những người vận động hiến máu. Lại thất vọng khi biết bản chất con người khó mà thay đổi được. Giận dữ tột đỉnh trong cú đấm. Thấy thật yên bình và ấm áp sau những chuyện như thế mà nhớ về nụ cười của anh Lạnh Lùng-Ấm Áp trong quán net tối qua. Thấy uể oải dai dẳng khi về phòng sau 1 buổi sáng mệt mỏi. Lại thấy nhẹ nhàng khi ngồi tô bức tranh bằng sáp màu như trẻ con lớp 1... Buổi chiều hứng khởi cùng Tuyết và Hà.... Anh chàng thủy thủ tội nghiệp... Mình mệt mỏi sau tất cả những chuyện đó...
Bao nhiêu chuyện nhưng mình hiểu mình sẽ luôn đứng vững... Đứng vững vì mình luôn có bạn bè bên cạnh....
Nào! Đứng dậy vươn tay ra đón mùa hè yêu thương của mình nào................. Mùa hè của mình..............
Nắng thật vàng trong khi bằng lăng thật tím... Gió thổi mạnh làm bằng lăng tím rơi đầy xuống lối đi... Những cánh hoa tím nhạt nhòa... Buồn! Đã có lần anh nói nó không thích hoa bằng lăng chỉ vì loài hoa này phai màu... Nó luôn có những suy nghĩ thật tinh tế... Nhưng chúng làm khổ nó...
Mình sắp tròn 19 tuổi rồi. Ngày hôm nay mình chứa đầy những cung bậc cảm xúc. Buổi sáng thấy cuộc đời thật hạnh phúc... Gàn trưa như một buổi đưa đám vì tuyệt vọng khi nhận thấy mình luôn gồng mình nên mà chính ra thì rỗng tuếch. Cái cảm giác nhớ quá nhiều thứ muốn quên hết đi. Ngỡ ngàng băn khoăn tự hỏi không biết anh ta có phải người xấu không khi thấy anh ta đứng giữa những người vận động hiến máu. Lại thất vọng khi biết bản chất con người khó mà thay đổi được. Giận dữ tột đỉnh trong cú đấm. Thấy thật yên bình và ấm áp sau những chuyện như thế mà nhớ về nụ cười của anh Lạnh Lùng-Ấm Áp trong quán net tối qua. Thấy uể oải dai dẳng khi về phòng sau 1 buổi sáng mệt mỏi. Lại thấy nhẹ nhàng khi ngồi tô bức tranh bằng sáp màu như trẻ con lớp 1... Buổi chiều hứng khởi cùng Tuyết và Hà.... Anh chàng thủy thủ tội nghiệp... Mình mệt mỏi sau tất cả những chuyện đó...
Bao nhiêu chuyện nhưng mình hiểu mình sẽ luôn đứng vững... Đứng vững vì mình luôn có bạn bè bên cạnh....
Nào! Đứng dậy vươn tay ra đón mùa hè yêu thương của mình nào................. Mùa hè của mình..............