Di sản của tình yêu!!!
Posted: Mon Mar 08, 2010 5:41 pm
Khi còn trẻ Al là một người thợ làm gốm tài năng.Anh có vợ và hai đứa con trai.Một đêm, con trai lớn của anh ôm bụng kêu la dữ dội.Tưởng rằng dây chỉ là 1 cơn đau bụng bình thường ,anh và vợ chỉ xoa dầu và lấy thuốc cho con trai uống như mọi khi.Nhưng đây là cơn đau ruột thừa nên thằng bé đã chết ngay trong đêm hôm đó.
Cho rằng con trai đã không chết một cách oan uổng như vậy nếu anh thực sự quan tâm đến bệnh trạng của con.Al tự dằn vặt mình và tinh thần ngày một trở nên sa sút vì mặc cảm tội lỗi này.Sự việc ngày càng tồi tệ hơn khi vợ anh cũng rời bỏ anh ra đi không lí do một thời gian ngắn sau đó,để lại anh và đứa con trai sáu tuổi thơ dại.Cùng lúc nhận lãnh hai nỗi đau chí mạng,Al tan nát cõi lòng ,bỏ bê công việc và tìm đến rượu để nguôi ngoai cơn buồn.Không bao lâu sau anh trở thành 1 con sâu rượu.
Và điều tất yếu đã xảy đến:Al mất dần mọi của cải có trong tay-nhà cửa dất đai,những di sản phẩm mỹ nghệ quý giá...tất cả mọi thứ.cuối cùng Al qua đời trong một căn phòng trọ ven đường ở thành phố San Francisco.
Khi nghe tin Al chết ,tôi phản ứng bằng thái độ khinh miệt:"Đánh đời cho kẻ vô dụng!thế giới này lại thêm 1 kẻ lìa đời mà không để lại cho đời một chút xót thuơng nào.Thật uổng phí một đời"
Năm tháng trôi qua,tôi trưởng thành hơn và bắt đầu nhìn lại những xét đoán khắt khe thời trai trẻ của mình.Ernie-con trai của Al giờ đã trưởng thành.Và tôi là bạn của người con trai ấy.Ernie là một người rất nhân hậu ,một người vô cùng đáng yêu và lúc nào cũng quan tâm đến người khác.Tôi nhìn thấy Ernie sống với các con mình và nhìn thấy tình cảm chan hòa giữa cha con họ.Tôi biết lòng tốt và sự quan tâm không ngẫu nhiên mà có đc.Tôi ít khi đc nghe Ernie kể về cha mình.Có 1 người cha như thế,tôi ,tôi nghĩ khó mà mở lời cho được.Trong một dịp nói chuyện,tôi thu hết can đảm hỏi Ernie:"có một chuyện tôi thắc mắc muốn hỏi anh nhưng thấy hơi ngại",tôi ướm lời ."theo tôi được biết thig hình như cha anh là người duy nhất nuôi dưỡng anh,vậy sao mà anh lại trở thành một người đặc biệt như vậy?"
Ernie ngồi im lặng.Anh suy nghĩ trong một lúc rồi trả lời:"trong trí nhớ của tôi,kể từ lúc ấu thơ cho đến lúc tôi xa gia đình và lập nghiệp vào năm 18 tuổi thì cha tôi tối nào cũng vào phòng,hôn lên trán tôi và nói với tôi :"cha yêu con, con trai ạ".
Tôi nghẹn ngào và tự nhiên nước mắt ứa ra.Tôi quả thật quá hồ đồ và cô tình khi kết án ông là 1 người vô dụng.Tuy ông không để lại cho đời một di sản nào khi mất đi nhưng ông luôn là 1 người cha tốt và đáng kính trong lòng con trai mình.Ông là người có tấm lòng độ lượng và thương yêu con cái sâu sắc nhất mà tôi từng biết trên đời.
Cho rằng con trai đã không chết một cách oan uổng như vậy nếu anh thực sự quan tâm đến bệnh trạng của con.Al tự dằn vặt mình và tinh thần ngày một trở nên sa sút vì mặc cảm tội lỗi này.Sự việc ngày càng tồi tệ hơn khi vợ anh cũng rời bỏ anh ra đi không lí do một thời gian ngắn sau đó,để lại anh và đứa con trai sáu tuổi thơ dại.Cùng lúc nhận lãnh hai nỗi đau chí mạng,Al tan nát cõi lòng ,bỏ bê công việc và tìm đến rượu để nguôi ngoai cơn buồn.Không bao lâu sau anh trở thành 1 con sâu rượu.
Và điều tất yếu đã xảy đến:Al mất dần mọi của cải có trong tay-nhà cửa dất đai,những di sản phẩm mỹ nghệ quý giá...tất cả mọi thứ.cuối cùng Al qua đời trong một căn phòng trọ ven đường ở thành phố San Francisco.
Khi nghe tin Al chết ,tôi phản ứng bằng thái độ khinh miệt:"Đánh đời cho kẻ vô dụng!thế giới này lại thêm 1 kẻ lìa đời mà không để lại cho đời một chút xót thuơng nào.Thật uổng phí một đời"
Năm tháng trôi qua,tôi trưởng thành hơn và bắt đầu nhìn lại những xét đoán khắt khe thời trai trẻ của mình.Ernie-con trai của Al giờ đã trưởng thành.Và tôi là bạn của người con trai ấy.Ernie là một người rất nhân hậu ,một người vô cùng đáng yêu và lúc nào cũng quan tâm đến người khác.Tôi nhìn thấy Ernie sống với các con mình và nhìn thấy tình cảm chan hòa giữa cha con họ.Tôi biết lòng tốt và sự quan tâm không ngẫu nhiên mà có đc.Tôi ít khi đc nghe Ernie kể về cha mình.Có 1 người cha như thế,tôi ,tôi nghĩ khó mà mở lời cho được.Trong một dịp nói chuyện,tôi thu hết can đảm hỏi Ernie:"có một chuyện tôi thắc mắc muốn hỏi anh nhưng thấy hơi ngại",tôi ướm lời ."theo tôi được biết thig hình như cha anh là người duy nhất nuôi dưỡng anh,vậy sao mà anh lại trở thành một người đặc biệt như vậy?"
Ernie ngồi im lặng.Anh suy nghĩ trong một lúc rồi trả lời:"trong trí nhớ của tôi,kể từ lúc ấu thơ cho đến lúc tôi xa gia đình và lập nghiệp vào năm 18 tuổi thì cha tôi tối nào cũng vào phòng,hôn lên trán tôi và nói với tôi :"cha yêu con, con trai ạ".
Tôi nghẹn ngào và tự nhiên nước mắt ứa ra.Tôi quả thật quá hồ đồ và cô tình khi kết án ông là 1 người vô dụng.Tuy ông không để lại cho đời một di sản nào khi mất đi nhưng ông luôn là 1 người cha tốt và đáng kính trong lòng con trai mình.Ông là người có tấm lòng độ lượng và thương yêu con cái sâu sắc nhất mà tôi từng biết trên đời.