Kể Chuyện Ma ---Hú Hú
Posted: Wed Jan 20, 2010 10:18 pm
Mấy hôm vừa rồi nghe các bạn thảo luận về có hay không có Thế Giới Bên Kia. Câu hỏi này đã được các nhà khoa học nghiên cứu rất lâu nhưng chưa có lời giải đáp. Trong khi chờ đợi kết quả tôi xin hầu các bạn mấy câu chuyện ma mà tôi được nghe kể khi tham gia diễn đàn câu cá Hà Nội ( HFC ) đây là những câu chuyện có thật 100% còn có phải là " Ma " hay không thì các bạn tự đánh giá.
Câu chuyện của bác CODEN :
Cách đây 3 năm, trong một chiều đông đi câu bên Đông Anh nhưng cho đến gần tối cũng chẳng câu được con nào. Định bụng đi về nhưng tiếc công đi xa nên ngồi cố thêm tí nữa, biết đâu chạng vạng tối lại dính cá củ. Cứ thế ngồi đến 7h tối, mắt chăm chú nhìn chấm phao xanh xanh bỗng cảm thấy có luồng gió phảng qua sau gáy và bên má, nhìn sang giật bắn mình tí nữa rơi cần xuống hồ. Một bóng người gầy gò nhẹ nhàng như con mèo ngồi xuống bên cạnh. Sau hàng phút trấn tĩnh rồi nhìn kỹ, một ông già nhăn nheo, mặc chiếc vỏ áo bông màu xanh tím than cũ rích và có nhiều miếng vá khác màu trên áo, chắc là người ăn mày thì phải. Ông ấy yên lặng, không nói gì và cũng nhìn vào cái chấm xanh ấy. Nhìn kỹ ông già, quần áo tuy vá chằng vá đụp nhưng sạch sẽ không có mùi hôi hám. Bàn tay gầy guộc đeo một cái nhẫn màu vàng to tướng, đầu đội mũ cát két, mặc quần xanh chéo của công nhân, hai đầu gối tích kê hai miếng dày, đi dép rọ. Chắc ông ấy không phải ăn mày mà là người dân quanh đây.
- Chào bác, bác đi đâu đấy
- Ừ, tôi về thăm bà nhà tôi ở đây, thấy cậu câu tôi vào xem. Có được cá không cậu ?
- Cháu câu từ chiều đến giờ chẳng đựoc con nào.
- Sao có cái chấm sáng gì ngoài kia thế ?
- Cái phao đèn bác ạ, nó chạy bằng pin
- Thế à, hay nhỉ
- Thế bác gái không sống với bác à.
- Không, tôi với bà ấy mỗi người một nơi.
Không tiện hỏi thêm, tôi ngồi câu tiếp. Trời khá lạnh, trong trẻo, có trăng sao nên cảnh vật tuy vắng vẻ nhưng sáng rõ. Phao bỗng hơi mím xuống, giật kịp thời nhưng không cảm thấy gì
- Cậu không câu mồi à
- Vâng, không ạ, cháu cậu lục
- Lục là cái gì ?
Tôi đưa lưỡi câu cho ông ấy xem và giải thích một thôi một hồi về tác dụng của nó. Ông ấy sờ mó xem xét hỏi han từ cây cần, máy cho đến viên pin của phao đèn. Cái gì cũng ô a cứ như người trên trời rơi xuống vậy, giải thích mỏi cả mồm.
- Vậy thế bác có biết câu không ?
- Có chứ, tôi câu cá chép rất giỏi nhưng câu mồi giun, cần tre thôi. Đồ câu của cậu tôi chưa thấy bao giờ.
Nghĩ bụng, gặp phải tay hâm hâm này ám thì móm cầm chắc nhưng vẫn thả lưỡi xuống ngồi thêm tí nữa.
- Cậu kéo lùi vào khoảng 2 gang tay nữa đi
- Không, ổ ở đấy mà bác
- Cậu cứ thử xem, ổ của nó ở trong
Bực mình, nhưng vẫn kéo vào cho ông ấy... xem. Vào gần nông hơn, phao cao lổng chổng. Chán, thả cần xuống móc thuốc ra hút, bỗng phao cứ từ từ đi xuống. Nhìn sang thấy ông ấy vẫn ngồi nhìn phao, dây cước không bị vướng. Vội cầm cần giật một phát dính cá ngay, một lát sau chú chép khoảng 1.5kg đã chui vào túi cá. Nhìn sang ông lão một cái với ý nghĩ ông chỉ nói hú họa ăn may rồi ném lưỡi vào ổ cũ. Ông ấy lại nhắc, bực mình nhưng không hiểu sao lại kéo lục vào chỗ ông ấy chỉ rồi lại định châm thuốc và phao lại lịm xuống, lại chép lớn hơn con trước một chút.
Lần này thì nể hơn. Tôi hỏi ông ấy :
- Tại sao bác bảo ổ của cháu lại ở đó, rõ ràng là xốp vẫn lên chỗ cháu ném cơ mà.
- Ổ cá nó ở chỗ đó.
- À, thì ra bác nói ổ cá, sao bác biết ổ cá ở đó.
- Tôi nhìn thấy rõ mà, còn mấy con nữa
Đến lúc này thì bó tay với cái lão này. Hâm
Lại thả lưỡi ra, lại bị nhắc, lại kéo vào và lại giật ngay. Thấy rất kỳ quặc tôi có thắc mắc làm thế nào để biết ổ cá, lão ấy lại bảo là mình nhìn thấy rõ. Nghĩ bụng chắc lão giấu nghề nên đếch thèm hỏi nữa, thu cần chuẩn bị về.
- Cậu về mãi đâu ?
- Cháu về Ngọc Thụy
- Thế à, cậu cho tôi đi cùng được không ? tôi về khoảng đê sông Đuống
- Được bác ạ
Đường về vắng tanh, ánh trăng lạnh lẽo và có người tán phét nên chẳng cảm thấy sợ gì. Bỗng ông ấy bảo “Cậu cho tôi xuống đây”. Nhìn quanh toàn thấy bụi chuối um tùm, không có làng mạc nhà cửa gì cả. Thắc mắc, ông ấy chỉ tay vào vườn chuối bảo tôi ở chỗ kia. Đường heo hút, hoàn toàn vắng vẻ, không một ánh đèn, không một người đi nhưng có ánh trăng khá sáng sủa. Cảnh giác, nhỡ ông ấy đập cho mình phát thì toi nên tôi dừng xe và nhanh chóng xuống hẳn xe quay người lại giả vờ đỡ lão ấy.
Người lão ấy gầy gò, nhẹ tênh và xuống xe rất lẹ rồi thò tay vào túi quần. Tôi lùi lại một chút và chăm chú. Ông ấy rút cái túi vải có dây rút ra bảo trả tiền cho tôi mua xăng. Tôi từ chối và bảo tôi không phải xe ôm và cho bác đi nhờ vì đi cùng đường về thôi. Ông ấy nói ít nhiều gì thì cứ cầm. Tôi lên xe định đi thì ông ấy kéo lại. Tôi quay lại, chiếc mũ cát két đội trên đầu ông ấy sụp xuống, phủ kín khuôn mặt, trông rất kỳ dị. Đang nhìn và nghĩ xem sao ông ấy lại làm thế thì bỗng nghe đánh “keng” một cái, chiếc nhẫn của ông ấy rơi xuống đất. Đang định nhắc thì mấy tờ tiền cũng rơi và bay lả tả. Bàn tay ông ấy hình như toàn xương. Mà đúng xương thật, các đốt xương bắt đầu rơi ra, cả người ông lão đang dần sụp xuống.. Bàng hoàng, tôi rồ ga chạy. Ngoái lại xem lão ấy có đuổi theo không thì thấy ông lão thành một đống. Cứ thế chạy một mạch về đến nhà nằm thẳng cẳng đến sáng hôm sau mới hoàn hồn. Trưa hôm sau, lấy xe đi lên chỗ hôm qua ông lão xuống xe xem có xương hay không thì thấy bộ quần áo cũ đó bị cuốn vào lề đường, mấy tờ 50.000 ngân hàng địa phủ bay lung tung… nhưng tịnh không có khúc xương nào cả. Đêm ngủ ông lão cứ hiện lên trong đầu đến cả tháng trời mới hết. 6 tháng sau mới dám câu đến xẩm tối.
1 năm sau tôi lại quay trở về hồ đó câu, ngồi đúng chỗ đó và câu. Cá lại không cắn, nhớ lại chuyện xưa, rê lưỡi vào gần hơn 40cm, ngồi đợi lâu phao cũng không bị đè xuống.
Buồn buồn ngoái cổ nhìn phía sau, qua một ruộng rau thấy một ngôi mộ bằng xi măng cũ kỹ. Mộ một người đàn bà mất năm 1969.
Không có hương hoa, tôi chắp tay khấn vái và xin câu được vài con cá.
Trở về ngồi câu đến khoảng 15h chiều thì được 1 chép, 1 trôi kha khá và cũng quá giờ câu nên thu đồ đi về, không quên vái tạ.
Trở về qua con đê cũ, dừng lại chỗ ông lão xuống năm trước, trèo hẳn lên con trạch trên đê nhìn ra vườn chuối nơi ông ấy chỉ, thấp thoáng trong đó là một ngôi mộ màu trắng nhạt. Đến tận nơi xem, một người đàn ông, sinh năm 1906, mất năm 1971. Khấn vái một hồi và nói “Xin bác lần sau không trêu chọc cháu nữa, nếu thích xem câu bác cứ lên trên đó ngồi xem cho vui” Khấn xong đi về. Từ đó ngồi cạnh mồ mả câu cả đêm chẳng cảm thấy sợ hãi gì nữa.
Nhưng nghiệm thấy một điều là nếu gần chỗ câu mà có mồ mả gì đó (rất hay có) thì nên khấn vái thầm, nếu mộ đàn ông thì mời điếu thuốc (châm lửa và để trên mộ) rồi xin câu được cá, nếu ngồi cạnh mộ thì xin ngồi nhờ ngoài sân nhà của cụ. Không nhảy nhót leo trèo hoặc ngồi trên mộ mà câu. Đảm bảo 80% là được cá, đã kiểm chứng, cực kỳ linh nghiệm.
Các bác cứ thử xem ?
Các bạn nào có câu chuyện nào hay về "ma" nữa thì gửi lên nhé
Câu chuyện của bác CODEN :
Cách đây 3 năm, trong một chiều đông đi câu bên Đông Anh nhưng cho đến gần tối cũng chẳng câu được con nào. Định bụng đi về nhưng tiếc công đi xa nên ngồi cố thêm tí nữa, biết đâu chạng vạng tối lại dính cá củ. Cứ thế ngồi đến 7h tối, mắt chăm chú nhìn chấm phao xanh xanh bỗng cảm thấy có luồng gió phảng qua sau gáy và bên má, nhìn sang giật bắn mình tí nữa rơi cần xuống hồ. Một bóng người gầy gò nhẹ nhàng như con mèo ngồi xuống bên cạnh. Sau hàng phút trấn tĩnh rồi nhìn kỹ, một ông già nhăn nheo, mặc chiếc vỏ áo bông màu xanh tím than cũ rích và có nhiều miếng vá khác màu trên áo, chắc là người ăn mày thì phải. Ông ấy yên lặng, không nói gì và cũng nhìn vào cái chấm xanh ấy. Nhìn kỹ ông già, quần áo tuy vá chằng vá đụp nhưng sạch sẽ không có mùi hôi hám. Bàn tay gầy guộc đeo một cái nhẫn màu vàng to tướng, đầu đội mũ cát két, mặc quần xanh chéo của công nhân, hai đầu gối tích kê hai miếng dày, đi dép rọ. Chắc ông ấy không phải ăn mày mà là người dân quanh đây.
- Chào bác, bác đi đâu đấy
- Ừ, tôi về thăm bà nhà tôi ở đây, thấy cậu câu tôi vào xem. Có được cá không cậu ?
- Cháu câu từ chiều đến giờ chẳng đựoc con nào.
- Sao có cái chấm sáng gì ngoài kia thế ?
- Cái phao đèn bác ạ, nó chạy bằng pin
- Thế à, hay nhỉ
- Thế bác gái không sống với bác à.
- Không, tôi với bà ấy mỗi người một nơi.
Không tiện hỏi thêm, tôi ngồi câu tiếp. Trời khá lạnh, trong trẻo, có trăng sao nên cảnh vật tuy vắng vẻ nhưng sáng rõ. Phao bỗng hơi mím xuống, giật kịp thời nhưng không cảm thấy gì
- Cậu không câu mồi à
- Vâng, không ạ, cháu cậu lục
- Lục là cái gì ?
Tôi đưa lưỡi câu cho ông ấy xem và giải thích một thôi một hồi về tác dụng của nó. Ông ấy sờ mó xem xét hỏi han từ cây cần, máy cho đến viên pin của phao đèn. Cái gì cũng ô a cứ như người trên trời rơi xuống vậy, giải thích mỏi cả mồm.
- Vậy thế bác có biết câu không ?
- Có chứ, tôi câu cá chép rất giỏi nhưng câu mồi giun, cần tre thôi. Đồ câu của cậu tôi chưa thấy bao giờ.
Nghĩ bụng, gặp phải tay hâm hâm này ám thì móm cầm chắc nhưng vẫn thả lưỡi xuống ngồi thêm tí nữa.
- Cậu kéo lùi vào khoảng 2 gang tay nữa đi
- Không, ổ ở đấy mà bác
- Cậu cứ thử xem, ổ của nó ở trong
Bực mình, nhưng vẫn kéo vào cho ông ấy... xem. Vào gần nông hơn, phao cao lổng chổng. Chán, thả cần xuống móc thuốc ra hút, bỗng phao cứ từ từ đi xuống. Nhìn sang thấy ông ấy vẫn ngồi nhìn phao, dây cước không bị vướng. Vội cầm cần giật một phát dính cá ngay, một lát sau chú chép khoảng 1.5kg đã chui vào túi cá. Nhìn sang ông lão một cái với ý nghĩ ông chỉ nói hú họa ăn may rồi ném lưỡi vào ổ cũ. Ông ấy lại nhắc, bực mình nhưng không hiểu sao lại kéo lục vào chỗ ông ấy chỉ rồi lại định châm thuốc và phao lại lịm xuống, lại chép lớn hơn con trước một chút.
Lần này thì nể hơn. Tôi hỏi ông ấy :
- Tại sao bác bảo ổ của cháu lại ở đó, rõ ràng là xốp vẫn lên chỗ cháu ném cơ mà.
- Ổ cá nó ở chỗ đó.
- À, thì ra bác nói ổ cá, sao bác biết ổ cá ở đó.
- Tôi nhìn thấy rõ mà, còn mấy con nữa
Đến lúc này thì bó tay với cái lão này. Hâm
Lại thả lưỡi ra, lại bị nhắc, lại kéo vào và lại giật ngay. Thấy rất kỳ quặc tôi có thắc mắc làm thế nào để biết ổ cá, lão ấy lại bảo là mình nhìn thấy rõ. Nghĩ bụng chắc lão giấu nghề nên đếch thèm hỏi nữa, thu cần chuẩn bị về.
- Cậu về mãi đâu ?
- Cháu về Ngọc Thụy
- Thế à, cậu cho tôi đi cùng được không ? tôi về khoảng đê sông Đuống
- Được bác ạ
Đường về vắng tanh, ánh trăng lạnh lẽo và có người tán phét nên chẳng cảm thấy sợ gì. Bỗng ông ấy bảo “Cậu cho tôi xuống đây”. Nhìn quanh toàn thấy bụi chuối um tùm, không có làng mạc nhà cửa gì cả. Thắc mắc, ông ấy chỉ tay vào vườn chuối bảo tôi ở chỗ kia. Đường heo hút, hoàn toàn vắng vẻ, không một ánh đèn, không một người đi nhưng có ánh trăng khá sáng sủa. Cảnh giác, nhỡ ông ấy đập cho mình phát thì toi nên tôi dừng xe và nhanh chóng xuống hẳn xe quay người lại giả vờ đỡ lão ấy.
Người lão ấy gầy gò, nhẹ tênh và xuống xe rất lẹ rồi thò tay vào túi quần. Tôi lùi lại một chút và chăm chú. Ông ấy rút cái túi vải có dây rút ra bảo trả tiền cho tôi mua xăng. Tôi từ chối và bảo tôi không phải xe ôm và cho bác đi nhờ vì đi cùng đường về thôi. Ông ấy nói ít nhiều gì thì cứ cầm. Tôi lên xe định đi thì ông ấy kéo lại. Tôi quay lại, chiếc mũ cát két đội trên đầu ông ấy sụp xuống, phủ kín khuôn mặt, trông rất kỳ dị. Đang nhìn và nghĩ xem sao ông ấy lại làm thế thì bỗng nghe đánh “keng” một cái, chiếc nhẫn của ông ấy rơi xuống đất. Đang định nhắc thì mấy tờ tiền cũng rơi và bay lả tả. Bàn tay ông ấy hình như toàn xương. Mà đúng xương thật, các đốt xương bắt đầu rơi ra, cả người ông lão đang dần sụp xuống.. Bàng hoàng, tôi rồ ga chạy. Ngoái lại xem lão ấy có đuổi theo không thì thấy ông lão thành một đống. Cứ thế chạy một mạch về đến nhà nằm thẳng cẳng đến sáng hôm sau mới hoàn hồn. Trưa hôm sau, lấy xe đi lên chỗ hôm qua ông lão xuống xe xem có xương hay không thì thấy bộ quần áo cũ đó bị cuốn vào lề đường, mấy tờ 50.000 ngân hàng địa phủ bay lung tung… nhưng tịnh không có khúc xương nào cả. Đêm ngủ ông lão cứ hiện lên trong đầu đến cả tháng trời mới hết. 6 tháng sau mới dám câu đến xẩm tối.
1 năm sau tôi lại quay trở về hồ đó câu, ngồi đúng chỗ đó và câu. Cá lại không cắn, nhớ lại chuyện xưa, rê lưỡi vào gần hơn 40cm, ngồi đợi lâu phao cũng không bị đè xuống.
Buồn buồn ngoái cổ nhìn phía sau, qua một ruộng rau thấy một ngôi mộ bằng xi măng cũ kỹ. Mộ một người đàn bà mất năm 1969.
Không có hương hoa, tôi chắp tay khấn vái và xin câu được vài con cá.
Trở về ngồi câu đến khoảng 15h chiều thì được 1 chép, 1 trôi kha khá và cũng quá giờ câu nên thu đồ đi về, không quên vái tạ.
Trở về qua con đê cũ, dừng lại chỗ ông lão xuống năm trước, trèo hẳn lên con trạch trên đê nhìn ra vườn chuối nơi ông ấy chỉ, thấp thoáng trong đó là một ngôi mộ màu trắng nhạt. Đến tận nơi xem, một người đàn ông, sinh năm 1906, mất năm 1971. Khấn vái một hồi và nói “Xin bác lần sau không trêu chọc cháu nữa, nếu thích xem câu bác cứ lên trên đó ngồi xem cho vui” Khấn xong đi về. Từ đó ngồi cạnh mồ mả câu cả đêm chẳng cảm thấy sợ hãi gì nữa.
Nhưng nghiệm thấy một điều là nếu gần chỗ câu mà có mồ mả gì đó (rất hay có) thì nên khấn vái thầm, nếu mộ đàn ông thì mời điếu thuốc (châm lửa và để trên mộ) rồi xin câu được cá, nếu ngồi cạnh mộ thì xin ngồi nhờ ngoài sân nhà của cụ. Không nhảy nhót leo trèo hoặc ngồi trên mộ mà câu. Đảm bảo 80% là được cá, đã kiểm chứng, cực kỳ linh nghiệm.
Các bác cứ thử xem ?
Các bạn nào có câu chuyện nào hay về "ma" nữa thì gửi lên nhé