Cảm xúc!
Posted: Sat Dec 19, 2009 7:33 am
[CENTER]Thổn thức hồn quyên mộng tỉnh say
Sông xưa bến cũ nhớ từng ngày
Phơ phơ tóc bạc đời sương điểm
Thở vắn đêm dài ngấn lệ cay
Đầu giường vằng vặc ánh trăng soi
Cứ ngỡ sương rơi đất trắng ngời
Trăng chiếu trời cao mê mẩn ngắm
Cúi đầu ... thương nhớ cố hương ơi [/CENTER]
Hoặc bước chân cứ đi mà không biết dừng, hoặc con người ta luôn viết ra những câu chuyện mới mà không cần gợi lại những chuyện đã xảy ra, hoặc giả trong cuộc đời mỗi chúng ta kí ức là cái gì đó lùi mãi vào dĩ vãng, hoặc có những cái vào càng sâu thẳm trong trí nhớ thì càng lu mờ mãi mãi, để ta không biết nhớ là gì, và để con người ta luôn nghĩ đến một tương lai tốt đẹp hơn, mà không cần phải thấp thỏm lo âu vì những gì đã xảy ra.
Nhớ lại ngày anh và em bên nhau.....

Có một lúc nào đó, cảm giác nhớ và chờ đợi một điều gì đó chợt đến, có thể bình thường cảm giác đó mong mang lắm, nhưng khi âm thanh như dừng lại cái lặng im lại làm lòng người xáo động. Có những nỗi nhớ không tên, miên man trong dòng suy nghĩ bất tận, quá khứ hiện về cùng những câu chuyện, lời nói, hành động, cử chỉ, bổng chốc nghẹn ngào với dòng cảm xúc thật sự chưa dứt hẳn, đó là tình cảm con người.
Nếu tiếng gọi “anh” làm cho con người ta nhận ra mình có quyền nương tựa vào một bờ vai, thì tiếng gọi “em” cho người ta cảm giác mình cần phải bảo vệ. Tình yêu bao giờ cũng có hai mặt, đôi khi người ta phải chấp nhận mặt trái của nó để được yêu, và đôi khi hèn nhát đến chạy trốn khỏi hiện thực, tìm một hiện thực mới nhưng lại phủ phàng biết bao nhiểu. Đứng giữa ranh giới của hai mặt đó, có lẽ con người ta hoặc chấp nhận ích kỉ, hoặc chấp nhận vô tình, còn khi đã yêu trái tim và lí trí hòa làm một, con người sống thật với chính mình hơn, và sống thật với người mình yêu_ đó là tình yêu thật sự. Họ sẽ không bao giờ quên mối tình đầu của mình, ngay cả khi họ đang hạnh phúc bên tình yêu mới
“ Cái thưở ban đầu lưu luyến ấyNgàn năm hồ dễ mấy ai quên”
Hoặc là đó không phải là mối tình đầu, vì thưở ấy trái tim chưa biết rung động là gì, chưa thấp thỏm lo âu vì nhớ, hoặc họ tự nhủ với lòng là quên đi, để nhớ mãi rằng mình đã quên, để khi gợi lại, nét tự nhiên như nhuốm vào màu mắt, nơi khóe mắt run lên… nhớ cái thưở tươi đẹp ấy_ tình đầu bao giờ cũng đẹp, mà người ta thường chỉ nghĩ về cái đẹp đối với một mối tình đẹp dẫu có kết thúc buồn.
Giá như chỉ có hiện tại và tương lai, con người ta sẽ không suy tính nhiều, giá như những câu chuyện xảy ra hằng ngày cũng như những file được lưu lại rồi sẽ được xóa đi bất cứ lúc nào thấy cần thiết, hoặc không nó sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng tới đây thì… cũng không có gì đảm bảo cho cái file ấy nằm mãi trong cái máy tính bạn, tuyệt đối là tương đối và quả là tương đối là tuyệt đối.
Thiết nghĩ, con người ta sống cần biết dung hòa giữa cái tuyệt đối và tương đối ấy, nhưng đôi lúc, trái tim thổn thức trong từng nhịp đập chỉ bới một sự thật “ I miss you so much !!!!!!!!!!”
Đôi khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay chúng ta rồi ta mới biết rằng mình đã từng có nó, và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.
Hãy yêu một người bằng trọn vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trông mong tình yêu đến mau chóng mà hãy kiên trì chờ cho đến khi tình yêu hiện hữu trong trái tim họ; nếu không thì bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có nó rồi.
Có thể bạn chỉ mất một phút để say mê một người, một giờ để thích một người, và một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả một đời mới có thể quên được một người.
Đừng vì dáng vẻ bên ngoài, vì đó là lừa dối. Đừng vì của cải vật chất, vì có thể mất đi. Hãy tìm người nào có thể làm bạn mỉm cười, bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể làm một ngày âm u trở nên tươi sáng.
Có những giây phút trong đời khi bạn nhớ thương một người nào đó tha thiết đến nỗi bạn muốn mang người đó ra khỏi giấc mơ để ôm họ trong vòng tay thực tại. Hãy mơ những gì bạn ước mơ; đi nơi nào bạn muốn đi; làm những gì bạn khát khao; trở thành những ai mà bạn mong muốn, bởi vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn mơ ước.
Hãy tự đặt mình trong vị trí của người khác. Nếu trong hoàn cảnh ấy bạn cảm thấy bị tổn thương, thì người khác cũng sẽ cảm nhận như vậy.
Một người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất; mà là người biết tận hưởng và chuyển biến những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất.
Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết rơi lệ khi tổn thương, biết đau đớn khi mất mát, biết khát khao và nuôi dưỡng những giấc mơ, biết cố gắng làm lại khi thất bại, bởi vì chỉ có như vậy, mọi người mới biết trân trọng tình cảm những người và những gì đã và đang đến trong cuộc đời mình.
Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, đơm hoa kết trái bằng một nụ hôn và kết thúc bằng những giọt nước mắt... dù đó là giọt lệ buồn hay vui, thì tình yêu ấy đã đem đến cho bạn những kỷ niệm thật ấn tượng và sâu sắc, là dấu ấn của tâm hồn và cho từng bước trưởng thành của bạn.
Thế rồi anh bỏ em ra đi....để hướng tới 1 người con gái mà kô bao giờ có kết quả !

Vì sao lại khóc ?
Một tương lai tươi sáng luôn đứng lên trên một quá khứ đã lãng quên.
Không thể nào thẳng tiến bước trên đường đời cho đến khi bạn biết cho qua đi và học hỏi những thất bại và những sai lầm, đau buồn trong quá khứ.
The Lesson of Life
Xem xong nhớ tk cái ha!
Sông xưa bến cũ nhớ từng ngày
Phơ phơ tóc bạc đời sương điểm
Thở vắn đêm dài ngấn lệ cay
Đầu giường vằng vặc ánh trăng soi
Cứ ngỡ sương rơi đất trắng ngời
Trăng chiếu trời cao mê mẩn ngắm
Cúi đầu ... thương nhớ cố hương ơi [/CENTER]
Hoặc bước chân cứ đi mà không biết dừng, hoặc con người ta luôn viết ra những câu chuyện mới mà không cần gợi lại những chuyện đã xảy ra, hoặc giả trong cuộc đời mỗi chúng ta kí ức là cái gì đó lùi mãi vào dĩ vãng, hoặc có những cái vào càng sâu thẳm trong trí nhớ thì càng lu mờ mãi mãi, để ta không biết nhớ là gì, và để con người ta luôn nghĩ đến một tương lai tốt đẹp hơn, mà không cần phải thấp thỏm lo âu vì những gì đã xảy ra.
Nhớ lại ngày anh và em bên nhau.....

Có một lúc nào đó, cảm giác nhớ và chờ đợi một điều gì đó chợt đến, có thể bình thường cảm giác đó mong mang lắm, nhưng khi âm thanh như dừng lại cái lặng im lại làm lòng người xáo động. Có những nỗi nhớ không tên, miên man trong dòng suy nghĩ bất tận, quá khứ hiện về cùng những câu chuyện, lời nói, hành động, cử chỉ, bổng chốc nghẹn ngào với dòng cảm xúc thật sự chưa dứt hẳn, đó là tình cảm con người.
Nếu tiếng gọi “anh” làm cho con người ta nhận ra mình có quyền nương tựa vào một bờ vai, thì tiếng gọi “em” cho người ta cảm giác mình cần phải bảo vệ. Tình yêu bao giờ cũng có hai mặt, đôi khi người ta phải chấp nhận mặt trái của nó để được yêu, và đôi khi hèn nhát đến chạy trốn khỏi hiện thực, tìm một hiện thực mới nhưng lại phủ phàng biết bao nhiểu. Đứng giữa ranh giới của hai mặt đó, có lẽ con người ta hoặc chấp nhận ích kỉ, hoặc chấp nhận vô tình, còn khi đã yêu trái tim và lí trí hòa làm một, con người sống thật với chính mình hơn, và sống thật với người mình yêu_ đó là tình yêu thật sự. Họ sẽ không bao giờ quên mối tình đầu của mình, ngay cả khi họ đang hạnh phúc bên tình yêu mới
“ Cái thưở ban đầu lưu luyến ấyNgàn năm hồ dễ mấy ai quên”
Hoặc là đó không phải là mối tình đầu, vì thưở ấy trái tim chưa biết rung động là gì, chưa thấp thỏm lo âu vì nhớ, hoặc họ tự nhủ với lòng là quên đi, để nhớ mãi rằng mình đã quên, để khi gợi lại, nét tự nhiên như nhuốm vào màu mắt, nơi khóe mắt run lên… nhớ cái thưở tươi đẹp ấy_ tình đầu bao giờ cũng đẹp, mà người ta thường chỉ nghĩ về cái đẹp đối với một mối tình đẹp dẫu có kết thúc buồn.
Giá như chỉ có hiện tại và tương lai, con người ta sẽ không suy tính nhiều, giá như những câu chuyện xảy ra hằng ngày cũng như những file được lưu lại rồi sẽ được xóa đi bất cứ lúc nào thấy cần thiết, hoặc không nó sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng tới đây thì… cũng không có gì đảm bảo cho cái file ấy nằm mãi trong cái máy tính bạn, tuyệt đối là tương đối và quả là tương đối là tuyệt đối.
Thiết nghĩ, con người ta sống cần biết dung hòa giữa cái tuyệt đối và tương đối ấy, nhưng đôi lúc, trái tim thổn thức trong từng nhịp đập chỉ bới một sự thật “ I miss you so much !!!!!!!!!!”
Đôi khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay chúng ta rồi ta mới biết rằng mình đã từng có nó, và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa biết bao với mình.
Hãy yêu một người bằng trọn vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trông mong tình yêu đến mau chóng mà hãy kiên trì chờ cho đến khi tình yêu hiện hữu trong trái tim họ; nếu không thì bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có nó rồi.
Có thể bạn chỉ mất một phút để say mê một người, một giờ để thích một người, và một ngày để yêu một người, nhưng phải mất cả một đời mới có thể quên được một người.
Đừng vì dáng vẻ bên ngoài, vì đó là lừa dối. Đừng vì của cải vật chất, vì có thể mất đi. Hãy tìm người nào có thể làm bạn mỉm cười, bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể làm một ngày âm u trở nên tươi sáng.
Có những giây phút trong đời khi bạn nhớ thương một người nào đó tha thiết đến nỗi bạn muốn mang người đó ra khỏi giấc mơ để ôm họ trong vòng tay thực tại. Hãy mơ những gì bạn ước mơ; đi nơi nào bạn muốn đi; làm những gì bạn khát khao; trở thành những ai mà bạn mong muốn, bởi vì bạn chỉ có một cuộc đời và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn mơ ước.
Hãy tự đặt mình trong vị trí của người khác. Nếu trong hoàn cảnh ấy bạn cảm thấy bị tổn thương, thì người khác cũng sẽ cảm nhận như vậy.
Một người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất; mà là người biết tận hưởng và chuyển biến những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất.
Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết rơi lệ khi tổn thương, biết đau đớn khi mất mát, biết khát khao và nuôi dưỡng những giấc mơ, biết cố gắng làm lại khi thất bại, bởi vì chỉ có như vậy, mọi người mới biết trân trọng tình cảm những người và những gì đã và đang đến trong cuộc đời mình.
Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, đơm hoa kết trái bằng một nụ hôn và kết thúc bằng những giọt nước mắt... dù đó là giọt lệ buồn hay vui, thì tình yêu ấy đã đem đến cho bạn những kỷ niệm thật ấn tượng và sâu sắc, là dấu ấn của tâm hồn và cho từng bước trưởng thành của bạn.
Thế rồi anh bỏ em ra đi....để hướng tới 1 người con gái mà kô bao giờ có kết quả !

Vì sao lại khóc ?
Một tương lai tươi sáng luôn đứng lên trên một quá khứ đã lãng quên.
Không thể nào thẳng tiến bước trên đường đời cho đến khi bạn biết cho qua đi và học hỏi những thất bại và những sai lầm, đau buồn trong quá khứ.
The Lesson of Life
Xem xong nhớ tk cái ha!
