Page 1 of 1

loves...

Posted: Wed Nov 25, 2009 7:12 pm
by SirMaiQuan
Định Mệnh (hay số phận ) đã mang bạn đến bên cuộc đời mình , cho mình gặp bạn, và để rồi ... mình mến bạn .....
Mình đã mến bạn ngay từ lần gặp đầu tiên đó,bạn có biết không?!... từ những cảm giác đầu tiên … Cái cảm giác mà cho đến mãi bây giờ mình cũng không thể giải thích được…
Từ lúc đó , con tim mình đã được bạn đánh thức …Và mình biết rằng , rồi đây , mình sẽ mến bạn rất nhiều , rất nhiều …
Và sự thật đã là như vậy ! Mình tin rằng mình đã mến bạn thật lòng …
Bạn có biết rằng mình thường hay trách rằng...
Bạn không hay quan tâm đến mình ...
......bởi vì...
mình rất quý trọng sự quan tâm của bạn dành cho mình.
Mình sợ đến một ngày nào đó mình không cần nó nữa .....
và sẽ trở thành một người vô cảm trước những gì tốt đẹp
bạn dành cho mình của bạn.....
Có những lúc mình cầm bút viết tên bạn …
Có những lúc , mình lại thầm gọi tên bạn …

….một mình ……..

... để rồi sau đó mình lại tự cười mình …
Và ,những lúc đó, mình biết rằng , mình đã nhớ bạn nhiều hơn mình tưởng …
Bạn có biết rằng , mỗi khi đứng trước bạn , mình đều muốn nói cho bạn biết rằng …mình mến bạn , mình muốn nói cho bạn biết tất cả nỗi lòng , muốn bày tỏ tất cả tình cảm mà mình dành cho bạn…
....Mình không thể nào kiềm nén được…
Có lẽ vì lí trí mình không thể đủ sức để giữ lại được khi con tim đang nhảy nhót …
Mình thích gọi bạn là Ngốc ! mặc dù bạn chẳng phải Ngốc lắm …( chứ không phải là không Ngốc (^_^) )…, bạn có biết rằng chỉ vì mình muốn được chở che cho bạn .Mình muốn bạn luôn nhỏ bé và Ngốc xít như thế …để rồi , mình được là người bảo vệ , là chỗ dựa , là điểm tựa cho cuộc đời bạn ….
Từ lúc mà con tim mách bảo với lí trí mình rằng …mình đã mến một người con gái _là bạn _ mất rồi …mình cứ nghĩ rằng Định Mệnh đã ban tặng bạn cho mình , bạn là của mình , mãi mãi …...Mình đã rất hạnh phúc , và tự nhủ rằng , mình sẽ trân trọng tình cảm đó …
Nhưng rồi… ngay tức khắc , chính Định Mệnh đã đập tan những ảo tưởng đó …
... Có lẽ tại mình tham lam quá chăng ,vì mình muốn giữ bạn cho riêng mình …..
Định Mệnh mang bạn đến bên mình để rồi lại mang bạn ra đi . Nhưng Định Mệnh lại không mang bạn đi mất , mà lại để mình mãi nhìn thấy bạn …ở trên cao kia…
và mình đứng dưới thấp này chỉ biết nhìn và ôm mãi một mối tình mơ mộng …mà không cách nào dứt ra được…
...Có lẽ nào Định Mệnh muốn đùa cợt với mình sao ?!….
có lẽ là như vậy thật ! Ngay từ dầu đã là như vậy ...
Nhưng trong lòng mình , mình luôn muốn được ở bên cạnh bạn , được là chiếc bóng dõi theo cuộc đời bạn …mãi mãi …bạn có biết không ?! ...để được nhìn thấy bạn cười , thấy bạn vui vẻ , thấy bạn hạnh phúc …
Bạn có biết rằng mình đã buồn như thế nào khi biết rằng , rồi từ đây , mình sẽ khó có thể được nhìn thấy bạn mỗi ngày …
… Mình sẽ không thể còn được là người đem lại cho ai đó niềm vui ( cho dù biết rằng , từ ngày gặp bạn , mình chỉ toàn đem lại cho bạn những nỗi buồn )........ được ai đó tặng cho một cái nheo mắt hay một nụ cười dễ thương …mỗi khi nhìn thấy mình…
Giờ đây , khi đã ở xa bạn , mình có thời gian để suy nghĩ, mình đã nghĩ rất nhiều về tất cả …nghĩ về bạn ........về mình .......... về những kỉ niệm ……
Bạn có biet rằng đã có những lúc mình tự hỏi rằng , có khi nào trước giờ tình cảm mình dành cho bạn chỉ là “sự khờ dại của tuổi Thơ Ngây “....vu vơ…vội vàng....như bao câu chuyện mà người ta vẫn thường kể , và …giống như bạn đã nói với mình…
và mình đã không tự giải thích được.…Mình không biết !....
...... Nhưng , có một điều mình luôn biết chắc chắn rằng : mình vẫn nhớ bạn rất nhiều !...........
Bạn đã từng nói với mình rằng : Thời Gian là một thầy thuốc vĩ đại, nó sẽ giúp ta xoa dịu , chữa lành mọi vết thương…Nhưng…bạn có biết
.....Thời gian vẫn dần trôi ..... nỗi nhớ mình dành cho bạn vẫn không hề thay đổi . Mình đã muốn quên bạn , vì mình nghĩ điều đó có thể sẽ tốt … mình cũng đã nghĩ rằng ở xa bạn thế này , mình sẽ có thể làm được điều đó …
......nhưng, dường như , mình đã lầm…
…Nỗi nhớ vẫn da diết khôn nguôi, nhớ đến xót xa lòng … nó vẫn âm ỉ cháy trong tim mình và có thể trào dâng bất cứ khi nào…
Bạn vẫn trở về trong những giấc mơ , rất đẹp , dịu dàng và dễ thương …Trong bài học , trong những trang vở , vẫn hiện hữu hình ảnh của bạn…những dòng chữ như gợi nhớ Tên bạn ngày xưa mình đã viết , những dòng thư vụng về ngày nào mới quen mình đã gửi ....Dường như lúc nào trong tâm trí mình cũng có bạn , lúc nào mình cũng có lí do để nhớ bạn , cho dù , đôi lúc , nó chẳng liên quan gì…
...Mình nhớ bạn thật nhiều , mình càng cố quên đi thì lại càng nhớ ...
........ Mình không biết đó có phải là sự "vu vơ " ,"khờ dại " hay không nữa , và mình cũng không cần biết điều đó……
Mình chỉ cần biết rằng , tất cả những cảm giác đến với mình rất thật , mình tin vào cảm nhận của mình ........ và mình trân trọng điều đó..!..........
Và bây giờ , chính lúc mình viết lên những dòng chữ này đây , mình vẫn còn nhớ bạn …và mến bạn…mến gấp nhiều lần so với ngày đầu tiên mình nói với bạn điều đó , và…nhiều hơn cả ngày hôm qua mình đã mến …
Mình biết nỗi nhớ của mình dù có lớn , có rộng như thế nào đi nữa cũng không thể mang bạn đến với mình …Mình biết , một tình cảm chân thành chưa phải là tất cả để làm nên điều mình muốn …Nhưng mình vẫn viết lên những dòng này, tất cả , để muốn nói cho bạn biết rằng : TRÁI TIM MÌNH CẦN BẠN ! MÌNH YÊU BẠN ! ...chỉ có thế thôi….

Posted: Wed Nov 25, 2009 8:09 pm
by Mai Thúy Nga
Ko yêu sẽ ko bao giờ thất vọng...
Yêu nhiều sẽ đớn đau nhiều...
=> Tôn thờ chủ nghĩa alone :) Ko đau đớn :">
Mà yêu ko thỳ đâu có đủ. Tao yêu mày, mày yêu tao đâu có nghĩa tao và mày sẽ bên nhau hp mãi mãi :-< còn phụ thuộc nhiều yếu tố và vấn đề :-j