Nhật ký Online - Chia sẻ cảm xúc mỗi ngày
thế này mời khổ ko cơ chứ... tưởng rằng sẽ thoát đc...ai zè... hnay đen quá... đi vs con bạn làm gì để rồi phải gặp cô cơ chứ..
hix... cô ơi..em xin lỗi cô...năm nay trong đầu e chẳng có tí văn nào cả...mà thời gian thi chọn đến nơi rồi.... làm sao thi đc cô ơi... mà cứ đi thế này thì chết nhục mất thui...huhuhu.... hix..............
hix... cô ơi..em xin lỗi cô...năm nay trong đầu e chẳng có tí văn nào cả...mà thời gian thi chọn đến nơi rồi.... làm sao thi đc cô ơi... mà cứ đi thế này thì chết nhục mất thui...huhuhu.... hix..............
..NGẨNG MẶT LÊN TRỜI ==> BỈM SƠN VÔ ĐỐI..
.............CÚI XUỐNG GỐI ==> VÔ ĐỐI THẬT SAO...???
.............CÚI XUỐNG GỐI ==> VÔ ĐỐI THẬT SAO...???
Sao lại là hôm nay nhỉ, một đếm nặng trĩu những cảm xúc, đã khóc rất nhiều và tưởng như đã cạn đi dòng nước mắt. Đã thức trắng gần một đêm rồi, và chắc là trắng thật thôi. Sao lại là hôm nay chứ, Hơn nửa đêm rồi, không học bài nữa, cả bọn nổi hứng ngồi kể chuyện, bao nhiêu là chuyện, về cuộc sống, về con người, chợt nhận ra tất cả đã già đi rất nhiều rồi sao, Rồi tất cả đều khóc, khóc nức nở không một ai có ý che giấu hay kìm nén, Uh thế cũng tốt mà, khóc cũng thú vị đó chứ, cái nỗi buồn mà mình dùng tất cả sưc lực của mình để đánh đuổi nó đi, không được phép buồn, không cho mình được buồn, và mình đã làm được mà, đã từng vô cảm, thấy tê dại cả cõi lòng, đã mất đi mọi khái niệm về cảm xúc rồi còn gì. Nhưng đêm nay, giọt nước mắt trở về, chợt nhận ra hóa ra mình vẫn còn có cảm xúc đấy chứ, vẫn còn biết đâu, vẫn nhớ ra mình đã từng vui , vui lắm để rồi đau đến tan nát và nhốt mình trong cái vỏ để tránh đời, hoặc để lăn xả ra cái cuộc đời mà không sợ bị thương nữa. Nhưng liệu rằng , đến khi nào đây, mình mới trở lại là một con người bình thường, là người của ngày xưa, biết buồn biết khóc, biết vui biết cười, Đến khi nào đây??????????
4h sáng rồi, ol như một thói quen và như là cách duy nhất mình có thể làm lúc này, ngồi đọc bài viết của một đứa em, cô bé viết hay quá đi, đúng là dân văn, Lại khóc à, Uh, hình như thế, thấy đau quá đi, cười nhạt một cái, có phải là ý trời, khi đêm nay , lại để cho tôi đọc cái bài viết này. Ôi quá khứ, tất cả tràn về sao, những gì mình đã cố quên , là vô ích rồi sao. Thấy nhớ nhà không, Không rõ nữa, Đọc những dòng tâm sự của bé về bố về mẹ, về bà, có cái gì nghèn nghẹn nơi cổ họng , khó chịu lắm, không nói nên lời, Ôi Gia đình, đã từng rất yêu, rất hạnh phúc, Nhưng thời gian đã lấy đi tất cả sao. Là mình ích kỉ sao. Mình luôn đòi hỏi những gì mà họ không thể cho mình được, Nhưng bố mẹ ơi, con chỉ muốn có một gia đình nhỏ theo đúng nghĩa của nó thôi, đơn giản lắm, Không cần có nhiều tiền, không cần bố mẹ là những người hoàn hảo, tài giỏi hay gì đó tương tự. Con chỉ cần sự bình yên như nhiều gia đình khác, Tại sao với con, gia đình không phải nơi bình yên nhất. Con sợ nó, rất sợ, sợ khi phải quay về đó. Còn thèm cái cảm giác giống như các bạn háo hức trở về nhà, vì con sợ, về rồi , có sao không nhỉ, rất lâu rồi không gặp bố mẹ, liệu rằng có bị đau không nhỉ, liệu khoảng cách thời gian có làm thay đổi gì không, Con đã từng bế tắc, đã chạy trốn rất xa để khi quay trở lại, giật mình nhận ra, có cố chạy trốn vẫn tồi tệ thế thôi. Tại sao chứ, Bố của con là người con thấy đáng sợ nhưng lại đáng khâm phục nhất, mẹ của con lại là người đáng ghét nhất trên đời này, Tại sao chứ, Tại sao?????????????????????Con phải đi về đâu để tìm lại sự bình yên đây. Đã lang thang hơn 2 năm trời rồi, sao vẫn không thấy, chỉ một cảm giác chênh vênh, trống trải, khống một điểm tựa, lạc lõng và bất lực. Hóa ra , điều con ghét nhất lại chính là cuộc đời và con người!!!!!!!!!!!
4h sáng rồi, ol như một thói quen và như là cách duy nhất mình có thể làm lúc này, ngồi đọc bài viết của một đứa em, cô bé viết hay quá đi, đúng là dân văn, Lại khóc à, Uh, hình như thế, thấy đau quá đi, cười nhạt một cái, có phải là ý trời, khi đêm nay , lại để cho tôi đọc cái bài viết này. Ôi quá khứ, tất cả tràn về sao, những gì mình đã cố quên , là vô ích rồi sao. Thấy nhớ nhà không, Không rõ nữa, Đọc những dòng tâm sự của bé về bố về mẹ, về bà, có cái gì nghèn nghẹn nơi cổ họng , khó chịu lắm, không nói nên lời, Ôi Gia đình, đã từng rất yêu, rất hạnh phúc, Nhưng thời gian đã lấy đi tất cả sao. Là mình ích kỉ sao. Mình luôn đòi hỏi những gì mà họ không thể cho mình được, Nhưng bố mẹ ơi, con chỉ muốn có một gia đình nhỏ theo đúng nghĩa của nó thôi, đơn giản lắm, Không cần có nhiều tiền, không cần bố mẹ là những người hoàn hảo, tài giỏi hay gì đó tương tự. Con chỉ cần sự bình yên như nhiều gia đình khác, Tại sao với con, gia đình không phải nơi bình yên nhất. Con sợ nó, rất sợ, sợ khi phải quay về đó. Còn thèm cái cảm giác giống như các bạn háo hức trở về nhà, vì con sợ, về rồi , có sao không nhỉ, rất lâu rồi không gặp bố mẹ, liệu rằng có bị đau không nhỉ, liệu khoảng cách thời gian có làm thay đổi gì không, Con đã từng bế tắc, đã chạy trốn rất xa để khi quay trở lại, giật mình nhận ra, có cố chạy trốn vẫn tồi tệ thế thôi. Tại sao chứ, Bố của con là người con thấy đáng sợ nhưng lại đáng khâm phục nhất, mẹ của con lại là người đáng ghét nhất trên đời này, Tại sao chứ, Tại sao?????????????????????Con phải đi về đâu để tìm lại sự bình yên đây. Đã lang thang hơn 2 năm trời rồi, sao vẫn không thấy, chỉ một cảm giác chênh vênh, trống trải, khống một điểm tựa, lạc lõng và bất lực. Hóa ra , điều con ghét nhất lại chính là cuộc đời và con người!!!!!!!!!!!
저는 바람입니다.
ốm. mấy ngày rồi chưa hết.
Mình ghét cái tình trạng này.
Mệt mỏi chả còn làm được việc gì nữa.
Tự nhiên thích lên xe bus, nghe những bài hát trữ tình và chìm vào giấc ngủ.
Những lúc ấy thấy cuộc sống êm đềm hơn, chậm rãi hơn.
Mình ghét cái tình trạng này.
Mệt mỏi chả còn làm được việc gì nữa.
Tự nhiên thích lên xe bus, nghe những bài hát trữ tình và chìm vào giấc ngủ.
Những lúc ấy thấy cuộc sống êm đềm hơn, chậm rãi hơn.
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
- a Trang TAnh
- Posts: 2172
- Joined: Sat Oct 10, 2009 7:51 pm
- Location: National University of Civil Engineering
- Contact:
Ốm thật rồi...Còn bao nhiêu việc chưa làm,thời khắc khó khăn nhất trong năm của Ma Kết...
[CENTER]http://i838.photobucket.com/albums/zz302/alwaysbewith_u/CK.gif
[/CENTER]
[CENTER]My Facebook
[/CENTER]

[/CENTER]
[CENTER]My Facebook
[/CENTER]
Nhận ra một chân lí
"Hãy sống đơn giản cho đời thanh thản,cuộc sống luôn chào đón chúng ta nếu chúng ta biết đón nhận"
HÌ,yêu tất cả mọi người
"Hãy sống đơn giản cho đời thanh thản,cuộc sống luôn chào đón chúng ta nếu chúng ta biết đón nhận"
HÌ,yêu tất cả mọi người

[CENTER] Hãy khóc để rồi cười chứ đừng cười để rồi phải khóc nhiều hơn
http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/09/17/08/63391284729378.gif[/CENTER]
http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/09/17/08/63391284729378.gif[/CENTER]
Hôm nay trên xe bus mở radio có chương trình ca nhạc chủ đề "Mái ấm gia đình".
Thấy người ta phone yêu cầu những bài như "Mẹ yêu", "Tình Cha"... mà chạnh lòng...
Nhớ nhà...
Thấy người ta phone yêu cầu những bài như "Mẹ yêu", "Tình Cha"... mà chạnh lòng...
Nhớ nhà...
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>