Page 5 of 6

Posted: Sun Nov 28, 2010 1:35 am
by MaiThuy_PR29
28/11

27/11, một ngày thứ 7 dài... mùa đông về rồi, lạnh lắm!!! đi ngủ từ 3h mà 6h đã thức, mở cửa sổ, gió thổi...híc...Lạnh. run người. Lấy áo khoác ra đón gió. Cả xóm trọ chưa ai dậy, mình dậy sớm nhất^^. Có j lạ đâu, hôm nay là cuối tuần mà, nhìn mấy con cún nhà bác chủ chơi đùa.yêu thế cơ chứ :x
Một buổi sáng yên ắng. Thấy chẳng có j khiến mình phải bận tâm, dù cho sắp thi mà vẫn chưa ôn được gì cả :) . trở vào trong nhà, nằm nghĩ một lúc rồi ngủ mất lúc nào ko biết :)
Tỉnh dậy, lên mạng, nói chuyện với nó, thấy nhạt nhẽo, vô vị quá :-s , mình vẫn thế, mình vẫn ko quên đc chuyện cũ...haizzz, ko phải là mình ko cố gắng mà dù có cố gắng thì những chuyện đã qua rồi cũng ko thể trở lại như cũ đc. Cầm quyển tư tưởng đọc mà ko vào chữ nào :(
2h chiều, mệt, muốn làm 1 cái j đó...3h ra khỏi nhà đến chỗ làm thêm nhưng nghĩ sao lại ko đi đến chỗ làm mà lại ra bến xe bus, thôi thì hôm nay nghỉ làm, mình muốn nghỉ... Tắt máy. lên chuyến xe đầu tiên dừng lại. xe số 32.người lạ.
Xe này lúc nào cũng đông :( .
Người lạ. "Nghe nhạc ko?" "uhm.có" . Giai điệu của when you belive. Hay thật, thấy bình yên một chút :) . "đi đâu thế?" "ko biết nữa, cứ đi thôi". "văn miếu ko?" uhm.đi vậy.hì" Người lạ khẽ du dương theo điệu nhạc. Mình cũng thế :">
Văn Miếu 3h50'
"cùng đi nào" "uhm". văn miếu đẹp, nhẹ nhàng, yên bình. "nhớ nhà hả?" "uhm.nhớ lắm,muốn về lắm". "Lại đây cho xem cái này, nhắm mắt lại, đừng nghĩ j hết, tập trung nghe đi" . "cái j thế?" "suỵt, lặng yên nào. tiếng chim hót đấy." "sao biết". "Một chuyện tình nhẹ nhàng và êm đềm như một bản sonata, một tình yêu như một sự vĩnh hằng, một quãng thời gian êm dịu và 1 bản nhạc piano lúc họ gặp nhau".
Không j cả, chỉ ngồi nghe và ngắm. Tối. Lạnh. "về thôi" uhm". "đi bộ một đoạn nhá" "uhm". "thấy thoải mái hơn chưa?" "sao biết ko thoải mái" "khi ko thoải mái ánh mắt ng ta thường xa xăm" "mắt mình xa xăm ư?" uh". "những lúc như thế nên để đầu óc tĩnh lặng, tập sống đơn giản với những điều phức tạp đi" "uhm. cảm ơn".
Bến xe bus. Tạm biệt người lạ. ko một cái tên, một số điện thoại, một dòng địa chỉ. Đơn giản chỉ là ng lạ. mình thấy ổn hơn rất nhiều rồi.
7h về nhà. Ngủ 1 giấc. 10h dậy :) . mở điện thoại. có tin nhắn "sao ko đi làm, ốm rồi hả nhóc?" "sao lại tắt máy, có ổn ko?" .............. mình vẫn ổn mà. Mình sẽ trở lại là mình. Hết một ngày dài. Một ngày mới lại bắt đầu. Đi ngủ thôi :)

Posted: Wed Dec 01, 2010 12:36 am
by MaiThuy_PR29
Em không biết cái gì đang đập phá trong em.
Không hiểu sao em đau nhiều đến thế, vì tất cả…
Một con người không đáng và cũng không thể coi thường, nó đang cố ngoi ngóc trong cái bì đựng dày bịch, nó không muốn rơi vào cái xấu xa mà nó từng tưởng tượng…
Sao niềm tin rơi vãi khắp nơi, để rồi nó mất lòng tin vào tất cả. Thực sự đã cố gắng nhặt nhạnh cái gọi là niềm tin ở chốn đất đai chật hẹp, nhưng nhặt được bao nhiêu, nó như bỏ vào cái túi không đáy, bỏ vào rồi lại rơi ra. Đời lắm những ổ gà ổ vịt, xóc mà, rơi mà, vì lòng tin lèn đâu có kĩ…
Làm tổn thương người khác khi chính mình cũng đau, nhưng không hiểu vì sao không thể đóng vai kẻ nhân từ. Đâu có muốn côi cút liếm láp đống nước mắt và cười khẩy kiểu đắng cay như trong phim vẫn thường thấy. Đời cũng có, nhưng bất chấp, ngang ngạnh, đời hiểu ai và ai phải hiểu đời? Vứt hết. Ném hết.
Đặt một dấu chấm hết, dễ dàng như đẩy một nét bút lơi lả. Nhưng ba cái lơi lả ấy lại ra ba dấu chấm. Đường còn dài, chuyện còn nhiều. Thích ngạo nghễ mà chứng kiến tất cả những gì phải có, không dùng tay mà lật được hết cả trăm nghìn vạn số mặt người. Cứ thế mà sống đi, với cái đầu trống rỗng và cái tim sứt sẹo. Ướp mình trong ngăn đá tủ lạnh, lạnh thì chịu, đừng có run…

Posted: Sun Dec 05, 2010 3:25 am
by MaiThuy_PR29
05/12,
Lại một đêm nữa mình ko ngủ được, cố gắng đi ngủ sớm, nhưng nằm mãi đôi mắt vẫn mở :(
lại khoảng thời gian đó...khoảng thời gian mình sống trong vô thức, đã cố gắng nghĩ mình vẫn ổn nhưng thực chất mình ko ổn một chút nào... Mệt mỏi, vì tất cả mọi chuyện...
Em gái à!
Giờ này em đã ngủ rồi, và em đang nằm ngay bên cạnh chị, khuôn mặt kia, lúc ngủ sao đáng yêu thế! Chị muốn em được sống hạnh phúc, được hưởng những điều tốt đẹp, chị thương em lắm. Nhưng tại sao??? tại sao em luôn làm chị phải lo lắng, chị ko biết chị phải như thế nào, hay nói em như thế nào thì em mới có thể ko làm chị buồn nữa. Tại sao em có thể ngang bứong và suy nghĩ một cách bồng bột như thế??? Em phải biết rằng có rất nhiều, rất nhiều ng lo lắng cho em chứ. Em còn nhỏ nhiều thứ em còn chưa hiểu đc hết, cạm bẫy là rất nhiều, chị lo lắm, chị lo nếu như ko ai ở bên em thì em sẽ "rơi"mất. Những điều chị nói, chị làm chỉ đơn giản vì chị thương em, nhưng dừong như em lại oán trách chị, em nói chị quá đáng. Uhm, chị quá đáng :-s nhưng điều duy nhất chị mong đó là em ngoan ngoãn, em nên người, bố mẹ ko phải lo lắng cho em nữa, nhưg em thì vẫn thế, vẫn hồn nhiên, gây ra mọi chuyện rồi lại bao biện một cách rất ngây ngô là:" lúc ấy em ko nghĩ ra, giờ chị nói em mới hiểu" vậy đến bao giờ em mới chịu hiểu đây hả em gái...Dạo này chị nhiều chuyện quá, hết chuyện lớp, chuyện bạn bè, chuyện bố mẹ, chuyện công việc, lại còn chuyện của em nữa...chị cũng chỉ là ng bình thường thôi mà, làm sao chị có thể chịu đựng được nổi...Một tuần rồi, một tuần chị chưa hề có 1 giấc ngủ nào là trọn vẹn cả,trong đêm chị toàn tỉnh dậy với những ý nghĩ vẩn vơ...chị phải làm sao đây hả em gái???
Tự thấy đầu óc mình bận rộn quá, bừa bộn quá, muốn sắp xếp lại chúng, muốn cho bớt những thứ ko hay ho vào thùng rác sao khó quá!!! Mình trở nên là ng trầm cảm, mình ko muốn nói chuyện, khi mọi ng hỏi thì mình luôn trả lời là mình ổn, nhưng............. :-s
Khi onl mình toàn để invi hoặc để chế độ bận, vì mình ko muốn, ko muốn nói chuyện, mình sợ... mình sợ bạn bè lại lo lắng cho mình, mình sợ sẽ ko kiềm lòng đc mà lại kể, lại kêu la, lại rên rỉ. Mình vốn hay cười cơ mà, mình đâu có muốn mình trở nên yếu đuối thế này.
NK à,giờ ta đang rất buồn, mà ta buồn nhất là khi ta ở một mình. Lạnh lẽo. Cô đơn. Lâu rồi ta ko khóc òa như thế này. Nghĩ về chuyện đời, chuyên người, về chặng đường mà ta đã qua và sắp qua, ta bật khóc nức nở.Qua lâu rồi, ta đã từng biết kiểm soát tâm trạng và ko khóc lóc, nhưng mấy ngày hôm nay ta thực sự mệt mỏi, ta buồn lắm, rất rất buồn . Nỗi buồn của ta chỉ có ta biết, chỉ có ta gặm nhấm, và ta phải tự thay đổi nhưng ta lại hoàn toàn vô dụng...
phải chăng những đứa thường ngày cười nhiều nói nhiều lại có lúc chông chênh như thế này, liệu đâu mới là con người thật của mình??? Mình là ai trong cái thế giới rộng lớn này, là hạt cát, là cơn gió, là đám mây, hay là một dấu chấm lửng...hoặc có khi mình chẳng là j hết, uhm thực tại vốn phũ phàng, mình cứ không là j biết đâu đó lại là sự giải thoát... Lạnh quá, thò đầu ra khỏi chăn có 1 lúc mà lạnh run người. Thôi ko nói nữa, ngủ đi, ngủ thôi cô bé!!! :)

Posted: Tue Dec 07, 2010 12:12 am
by MaiThuy_PR29
07/12, ngày mới bắt đầu được 10’ rồi,
Dạo này lên FB hoặc lên diễn đàn, hoặc ở những dòng stt thấy bạn bè cứ kêu ca rằng họ cô đơn, họ cần một vòng tay ấm áp để chở che. Họ cứ đổ lỗi cho Mùa Đông lạnh, cứ đổ lỗi cho không ai quan tâm đến mình. Họ cứ trách cứ người này làm họ mệt mỏi, người kia không tốt với họ. Họ cứ mải đổ lỗi cho 1 cái gì đó....mà không phải là họ....Họ buồn vì gia đình không hạnh phúc, họ buồn vì chuyện tình yêu quá nhiều rắc rối, họ buồn vì quanh mình có quá nhiều bè bạn nhưng không nhận ra ai thật có ý nghĩa với mình. Họ buồn rầu, họ chán nản, họ làm cho cuộc sống của chính họ trở nên nhàm chán và mất hết ý nghĩa.

...Tôi cũng đã từng như vậy...

Bây giờ, sâu thẳm trong tôi vẫn là 1 sự trống trải, 1 nỗi buồn mà tôi chẳng thể gọi tên...nhưng tôi không còn thấy tôi cô đơn nữa. Không phải lúc nào bạn cũng cần 1 sự sẻ chia, không phải lúc nào cũng có người quan tâm chăm sóc mình mới là hạnh phúc. Đối với tôi bây giờ, hạnh phúc là được sống là chính mình, không còn lo lắng phải làm thế nào để người ta không ghét mình, phải làm thế nào cho người ta vui, cho người ta cười. Tôi có thể làm những gì mình muốn, đọc sách, xem phim, ngồi cafe...mà vẫn thấy được niềm vui. Những sự quan tâm dù nhỏ bé đối với mọi người, dù không được đáp lại, nhưng trong chốc lát tôi cũng cảm thấy mình hạnh phúc.

Bây giờ, tôi không cố giành gật, tôi không cố đòi lại những thứ hạnh phúc tuyệt vời mà tôi từng có, tôi chỉ muốn góp nhặt những hạnh phúc nhỏ bé, để gom vào thành nụ toả nắng cho cuộc sống của tôi.

Vẫn thỉnh thoảng gửi đi những lời tâm sự, những quan tâm...vẫn muốn làm những gì đơn giản là khiến tôi mỉm cười.

Một buổi tối trước khi đi ngủ bất chợt nhận được 1 tin nhắn chúc ngủ ngon, một buổi sáng thức dậy bố dặn dò mặc thêm áo ấm, một chiếc ôm nhẹ cho những khi gặp mặt...như vậy thôi để làm nên hạnh phúc cho 1 cô bé tuổi 19 còn bao mơ ước.

Dù có những khi muốn chùn bước, dù có những lúc hụt hẫng, ghen tỵ vì cái sự quan tâm của ai đó dành cho tất cả mng mà không phải mình, nhưng vẫn luôn tự nhủ: " Mỉm cười nào, nụ cười sẽ cho em sức mạnh <3"

p/s: gửi đến những ai còn cô đơn, 1 cái ôm thật chặt > :D <, 1 cái hôn nồng ấm :* và 1 câu chúc cho Mùa Đông ấm...
sẽ luôn có 1 vòng tay yêu thương dành riêng cho bạn...
ngủ thôi, ngày mới rồi^^

Posted: Sun Dec 12, 2010 12:36 am
by MaiThuy_PR29
Hôm nay, Em lại được nghe giọng nói ấm áp của Anh …
Mưa Hà Nội…cái lạnh đầu đông…và Anh…- mùa đông của em
Lũ bạn em thường bảo em hâm, vì em lại yêu mùa đông, nhưng em chỉ cười, vì mùa đông có những thứ thật thú vị, nó làm em có cảm giác thèm đc ôm và muốn đc ôm một ai đó, nó làm em thấy cần phải nói những lời yêu thương nhiều hơn. Mùa đông em trở nên giống một con gấu, chẳng muốn ra khỏi cái tổ của mình, chỉ muốn nằm trong chăn mà nghe tiếng chuyển mình của mùa đông…em cảm thấy, trong từng hơi thở, từng cơn gió của anh đều mang theo sự ấm áp, nó thổi con người gần lại với con người hơn- xích lại gần nhau cho thêm ấm>”<. Mùa đông đến, em cảm thấy ko gian và thời gian như dài ra, những con đừong vốn đông người giờ trở nên dài hun hút, rồi bất chợt khi đang đi lại có chiếc lá đùa nghịch rơi xuống mái tóc em^^… cảm giác thật thú vị. Anh ở bên em, em hoà vào anh như một bản tìh ca bất tận .

Em thích ngắm những cơn mưa chuyển mùa Hà Nội . Ngắm nhìn mọi người vội vàng chạy về mái ấm, vài đôi tình nhân cầm tay nhau trú mưa dưới mái hiên lạ mà trông ấm lắm! Còn Em, Em sẽ ngước nhìn những hạt mưa đang đổ nhẹ nhàng xuống chiếc ô trong... Có những thứ không thể nói bằng lời mà chỉ cảm nhận bằng trái tim…..

Ở Hà Nội không biết đã bao lâu, chứng kiến không biết bao cảnh đẹp, đi trên bao con đường có hai hàng cây xanh tán lá rộng mà mỗi độ thu về lại đổi lá vàng... hay ăn những thứ quà đặc biệt... nhưng Em chỉ thích nhất Hà Nội mỗi lần trời mưa. Vì khi ấy, Hà Nội trong Em sao mà hiền và lãng mạn đến thế... Không còn khói bụi, bon chen và xô bồ, không còn những lo nghĩ buồn phiền cho cuộc sống sinh viên. Những cơn mưa nhẹ nhàng và mạnh mẽ, kéo dài tưởng chừng không dứt nhưng cũng đủ làm con người ta phải mềm lòng mình lại, quên đi hết những điều lo toan khác và tìm tới một nơi bình yên...

Em thích mùa đông và thích cả những cơn mưa mùa đông nữa :) có chút lạnh, có chút ứot, có chút man mát, tất cả hoà quyện vào nhau như một chất dính, em thích được nhìn cảnh vật sau màn mưa, mờ mờ ảo ảo, như một bức tranh thủy mặc… đôi lúc em nghĩ sao mình ko giống anh, ko là một mùa đông lạnh để ủ ấm những trái tim băng giá, nhiều lúc em thấy mình thật yếu đuối nhỏ nhoi, ko giống với mình chút nào. Nghe những chuyện buồn của bạn bè em cũng ko biết phải làm sao, em chỉ mong có thể ở bên họ, cười …có thể ko giúp đc j nhưng ít nhất em sẽ vòng tay ôm họ như anh đang ở bên em lúc này………..
Em một cô gái 20 tuổi, cái tuổi ko gọi là già nhưng cũng chưa đủ lớn để em có thể hiểu đc hết tất cả mọi chuyện trên đời, em thấy nhiều khi mình còn quá trẻ con, tức giận những điều vô cớ, và luôn làm cho nguời khác buồn… đã tự nhủ thầm rằng, mình lớn rồi ko đc suy nghĩ trẻ con nhưng em làm sao ý anh ạ. Em chưa yêu ai và có lẽ đúng hơn là em ko giám yêu, em sợ em ko thể làm tốt, ko mang lại niềm vui hạnh phúc cho người ấy, em thật là yếu đuối và xấu tính nữa phải ko???
Em cũng chỉ giống bao nhiêu ng khác thôi. Khi đã yêu, đã dành tình cảm cho ai đó thì không bao giờ cảm thấy hối tiếc. Em có thể dành tất cả cho người mình yêu. Có thể em là một đứa ngốc khi ko giám yêu. Nhưng em biết một điều rằng: tình yêu là điều kỳ diệu, nó san bằng mọi giới hạn, xoá tan những suy nghĩ vu vơ, nó chắp cánh cho những ước mơ hoài bão. Và tình yêu đó em dành cho anh – mùa đông ạ!!!
Tháng 12 đã tới rồi, nhìn lại một năm qua, em muốn khóc quá, bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Bên ngoài em cười nói vui vẻ nhưng đằng sau đó em ko biết em là ng như thế nào nữa, liệu em là ai trong cái cuộc đời này đây. Có người đã nói với em rằng, anh ấy giống chú hề, vì chú hề là ng mang niềm vui tới cho mọi ng, và mọi ng đón nhận niềm vui ấy 1 cách vô tư, như một điều tất yếu, nhưng mấy ai chịu tìm hiều đằng sau khuôn mặt luôn tươi cười kia là gì??? Em cũng thế, e thấy chán ghét chính bản thân mình, luôn luôn ko sống thật là mình, phải che đậy, phải luôn tự nhủ mình vui…em thèm đc như ngày còn bé, múôn khóc thì sẽ khóc thật to, muốn ăn j sẽ đòi mẹ mua cho bằng được… nhưng em hiểu rằng mình đã qua cái tuổi vô ưu vô tư rồi…
Mùa đông luôn là mùa khiến em muốn viết, muốn viết thật nhiều, tất cả tâm trạng của em như đc gói trọn trong cái lạnh đến se sắt của mùa đông…

Posted: Tue Dec 14, 2010 11:31 pm
by MaiThuy_PR29
14/12...

"Hà Nội có nghiêng thật không nhỉ?
Uh. Hà nội cũng nghiêng. Người Hà Nội cũng nghiêng. Người hà Nội sống thiên về cảm xúc lắm, nên nghiêng bao giờ không biết.
Cây bàng lá cứ đổ, vì chăng thu về...
Dáng cô thiếu nữ váy rắng xõa tóc bên thành phố đìu hiu buồn, nhìn gió thu, nhắm mắt. Váy cô bay bay, lá đổ, cây cối cũng nghiêng hết rồi.
...
Nó nhắn tin cho nhiều ng, chỉ muốn gợi chuyện để muốn nói chuyện với ai đó thôi. và nó chờ ai đó rep lại. Lạnh thật. Lạnh đến người ta không muốn cầm đth nữa rồi. nó muốn đi chơi mà ko cần suy nghĩ về chuyện gì cả. Đơn thuần là đi và nói về nó, về cuộc sống, về xung quanh nó.

Nó ngồi trầm ngâm, nó tự cho phép mình cái quyền đấy,ngắm cuộc sống dòng người chạy hối hả dưới chân nó, cứ như nó ko phải là cô gái 20t đầy tham vọng kia vậy.

Nó đột nhiên thấy sợ khi bây h có ai rep lại tin nhắn nó và nhẹ nhàng an ủi nó quá. nó rùng mình. Nó sợ những thứ ủy mị làm nó phát rớt nước mắt vì cảm động đến sởn gai ốc, nó cũng không quen ngta tình cảm với nó, dang rộng vòng tay rồi ôm nó vào lòng. Nó thik một mình hơn, quen rồi.

Ghét nhất trên đời mặc áo mưa nên nó sẽ ko mặc mà chịu mưa quất lạnh và về nhà, nướng phim, viết note và đi ngủ.

Mưa tạnh rồi, nắng lên rồi sao ko thấy tý le lói nào trong phần ảm đạm hồn nó..."
=> Nghiêng...


Posted: Fri Dec 31, 2010 9:44 pm
by MaiThuy_PR29
Entry cuối năm :)

Thế là chỉ còn mấy tiếng nữa là lại bước sang một năm mới nữa rồi…Ngồi bó gối trong phòng trọ một mình không biết làm gì^^ thấy cuộc sống của mình sao giống như một ẩn sĩ thế này cơ chứ>”< ..hết một năm rồi, lại có cái để nhìn lại , có cái để mà nghĩ, nói cho cùng thì trong năm qua mình chẳng làm đc điều j cho ra hồn cả…biết bao giờ cái đầu vốn ít não của mình mới nhiều não đây :-s
Thấy nhớ bà, nhớ bố, nhớ mẹ…giờ này chắc bố đang rong ruổi trên các nẻo đường, bà với mẹ và các em chắc đang ngủ ngon trong chăn, còn mình ngồi và viết entry này :)
2010 ạ, cảm ơn mày nhiều nhé!!! Năm qua t đã có lúc buồn, lúc vui, lúc nhạt nhẽo, lúc bất lực, lúc thấy mình vô dụng, lúc thấy mình vô duyên…lúc lại thấy mình bơ vơ, lúc thấy mình trống trải, lúc muốn được bố mẹ ôm vào lòng như ngày còn bé…nhưng dù sao cũng cảm ơn mày vì mày đã mag lại cho tao biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc…
Trong cái khoảnh khắc này, người mà con nhớ nhất là bà, bố và mẹ…Mặc dù con đã lớn lắm rồi nhưng lúc nào trong mắt bà,bố mẹ con cũng như là đứa con bé tí teo^^, con đã xúc động đến phát khóc khi thấy trong điện thoại của bố và mẹ đều lưu con là “con gái nhỏ” :( ( con cảm thấy hạnh phúc ko chỉ bởi tình cảm mà bố mẹ dành cho mình mà con còn cảm thấy sao mình lại vô tâm như thế =.=…chỉ còn mấy tiếng nữa thôi là hết năm mới, con có thật nhiều điều muốn nói với bà, với bố và với mẹ nữa, con đã ko nói hay đúng hơn là ko giám nói rất nhiều điều với những nửa thân yêu, con tự cho rằng mình tài, mình giỏi mình có thể vượt qua mà ko cần nhờ đến sự giúp đỡ của ng khác, nhưng con sai rồi :( ( …con gái nhỏ của bố mẹ đang yêu…
Bà^^!
Bà kính yêu của cháu, để viết về bà thì cháu ko biết khi nào mới viết đc hết, bà đã lo cho cháu từng bữa ăn đến giấc ngủ và ngay cả bây giờ cũng thế. Nhớ hồi nhỏ, cháu đi học, bà hay tết tóc cho cháu, bà khen cháu bà đáng yêu, dễ thương, hát hay^^ hì hì…mỗi khi cháu đi học về bà đều đứng ở cổng để chờ cháu, và ngay bây giờ cũng thế..mỗi khi cháu từ Hà nội về ng đầu tiên đón cháu cũng là bà…Bà ơi, tóc bà đã bạc đi nhiều rồi, lưng bà càng ngày càng còng đi, mắt bà đã mờ đi nhiều, cháu ghét cái tuổi già lắm, nó làm bà của cháu càng ngày càng yếu hơn…cháu thích bà sống mãi cơ, cháu thích được nằm ôm cái lưng còng của bà lắm, thích ngửi mùi của bà nữa, sao mà ấm áp. Rồi cháu nhớ cà cái cách bà quan tâm cháu nữa…những điều vốn thật giản dị, cháu yêu bà hơn cả bà tưởng rất nhiều, bà còn quan tâm và thương yêu cháu hơn cả mẹ của cháu…bà ơi, bà phải sống lâu thật là lâu, trời lạnh bà đừng đi ra ngoài nhiều nhé!!! Cháu iu bà của cháu lắm lắm^^!!
Bố…!!
Bố là người đàn ông duy nhất trong nhà, bố luôn là cây cổ thụ vững chắc nhất cho mẹ và chúng con dựa vào…bố chăm lo cho con từng chút một, bố luôn bên con, bố chưa bao giờ nói yêu con nhưng con biết tình cảm bố dành cho con còn lớn lao hơn cả cái tiếng “YÊU” đơn thuần đấy…
Mẹ…!! người phụ nữa xinh đẹp, mạnh mẽ nhất mà con từng biết, mẹ nhiều lần mắng con nhưng con biết đằng sau đó lại là những giọt nước mắt của mẹ…mẹ ơi! Con là con gái của mẹ, con ko xinh đẹp như mẹ, nhưng trong mắt mẹ con là đứa con gái đáng yêu, lúc nào cũng rạng rỡ, hạnh phúc…con ko giám cho mẹ thấy nước mắt của con vì đôí với mẹ con là niềm tự hào…những hôm đau con đã rơi nước mắt dưới gầm bàn học, trong những góc nhỏ của ngôi nhà…con biết tất cả những điều đó mẹ đều biết, con chưa bao giờ nghi ngờ sự tinh tế đến mức nhạy cảm của mẹ, những lúc đó mẹ biết con cần một mình, mẹ chỉ nhẹ nhàng…mẹ ơi!!con ko muốn mẹ buồn, con chỉ muốn mẹ thấy con gái nhỏ của mẹ hoạt bát, nhí nhảnh và hay cười như mọi ngày…
Gìơ lớn rồi mà con vẫn hay làm phiền bố, bố bảo lớn bằng nấy rồi mà cứ hơi tí là bố…hìhì, nhớ ngày xưa con học cấp 2 trên nga hải, mỗi lần đi học về muộn là y như rằng bố đứng ngồi ko yên, rồi lại chạy ra ngõ xem con về chưa rồi khi con đã yên vị trong nhà thì lúc đấy bố mới yên lòng, rồi nhiều hôm, con giật mình tỉnh giấc vì những cuộc điện thoại của bố gọi, hoá ra là tự dưng bố thấy nhớ con :) ) những điều giản dị đấy dù chưa một lần bố thể hiện trước mặt con nhưng con vẫn cảm thấy bố iu ạ :x thế đấy! bố của con đáng yêu đến thế cơ đấy^^
Mẹ luôn là người lo cho chị em con nhất, những món đồ đẹp, những thức ăn ngon, mẹ đều để dành cho ba chị em, mẹ đi làm hằng ngày để lo cho chúng con được bằng bạn bằng bè, chưa bao giờ mẹ than phiền, mẹ ơi con muốn được trở thành người phụ nữ như mẹ mẹ ạ>_+
Mẹ bảo con gái mẹ đừng yêu sớm, con biết mẹ lo cho con nhưng làm sao con có thể làm cho trái tim ngưng thổn thức được…hì hì :) có những đau thương ko gọi được thành tên…có lúc đi ngoài đường chợt buồn đến phát khóc, có những khi cơn mưa ập đến người ta sẽ bắt gặp cô gái nhỏ ngồi nức nở bên một cái hiên xa lạ..chắc chưa bao giờ bố mẹ nghĩ rằng con gái nhỏ của bố mẹ trước mặt thì vui vẻ đằng sau nước mắt đã lưng tròng…có lẽ nụ cười có thể giấu đi được mãi nỗi buồn của con mẹ ạ :)
Bố mẹ ơi, đường Hà Nội ko như đường ở quê đâu :D nó tắc, bụi bẩn và đông xe, đông người lắm, con cứ thoát ra được hôm nay thì hôm sau lại y nguyên như thế…có những hôm đường thông được vài bữa rồi sau đó lại y nguyên như thế. Chẳng thể tránh được nên con học cách sống chung với nó, lâu dần rồi thành quen. Con ko cảm thấy bức bối, ko cảm thấy ngột ngạt khi phải chen lấn ở chỗ đông người nữa, con ko thấy sợ khi sang đường nữa…vì đã thành quen…như việc con quen với nỗi buồn vậy ^_+
Bố không bao giờ gọi con là con gái rượu. Bố bảo con là nước lọc. vì nước lọc thì quan trọng lắm., cần cho tất cả mọi người. Rượu thì ngon, uống vào thì đã, ban đầu khó uống, lâu dần thành nghiện….Nhưng Bố ơi, nước lọc thì dễ kiếm, và người ta chỉ cần đến nó khi người ta ốm, khi người ta mệt, khi người ta không có những thứ khác. Người con yêu không thích uống nước lọc, người ta thích café, thích coca, thích trà, thích rượu…. Con- nếu cứ mãi là nước lọc, người con yêu, sẽ cần con như Bố không?

Bố Mẹ ơi,

Con gái nhỏ không dám vòng tay ôm Bố mà nói “ Con yêu Bố nhất trên đời” như hồi còn bé nữa….
Con gái nhỏ không còn nũng nịu đòi quà mỗi lần Bố Mẹ đi xa về nữa...
Con gái nhỏ không còn khóc bù lu bù loa khi bị đau nữa…
Con gái nhỏ của Bố Mẹ đang lớn…

Nhưng…
Con lại muốn được như thế…
Muốn luôn là cô bé nhỏ trong trái tim của một người…
Năm mới rồi, con muốn cả nhà sống thật hạnh phúc, bố mẹ luôn khoẻ mạnh, yêu bố mẹ nhiều…
những ước mong những hi vọng của con trong năm mới còn nhiều lắm…trong năm qua con đã gặp rất nhiều ng tốt, đã rất hạnh phúc trong vòng tay bạn bè…con gái nhỏ của bố mẹ đã trưởng thành nhiều rồi!!
cứ như thường lệ, mỗi năm vào cái ngày cuối cùng này bao giờ con cũng ngồi viết^^ và năm nay người con muốn viết là những nửa yêu thương của con đấy :x hì hì :D

Gửi đến tất cả những người bạn của tôi một nụ hôn :-* , một cái ôm thật chặt > :D <
:x :x :x :x :x :x
CHÚC MỪNG NĂM MỚI @>@

Cuối năm, ngồi nghe “Cảm ơn tình yêu”-Uyên Linh
Lặng yên nghe con tim , với yêu thương nồng say như chơi vơi
Nếu như đây như là mơ xin cho tôi dừng thêm phút giây này
Niềm vui khi bên nhau với bao nhiêu buồn lo tan đi mau, những phút giây buồn đau sẽ qua nhanh, nghẹn ngào không nói lên lời
Hạnh phúc trào dâng, lời hát xin cảm ơn tình yêu và cho chúng ta một đêm phút giây còn mãi,
Hát lên
Lời hát xin cảm ơn tình yêu và cho chúng ta một đêm nhớ mãi.

Đêm hôm nay bao nhiêu yêu thương ta trao, bao nhiêu yêu thương giây phút ngây ngất hát cho tình yêu và xin cảm ơn tình yêu.
Đêm hôm nay như mơ, bao nhiêu yêu thương ta trao cho nhau xin vút hết khát khao hát cho tình yêu, xin cảm ơn tình yêu mãi mãi
Hạnh phúc trào dâng
Lời hát xin cảm ơn tình yêu, cho chúng ta một đêm phút giây còn mãi
Lời hát xin cảm ơn tình yêu, cho chúng ta một đêm nhớ mãi
Hạnh phúc trào dâng, lài hát xin cảm ơn tình yêu và cho chúng ta một đêm phút giây nồng ấm.
Hát lên
Bài hát xin cảm ơn tình yêu cho chúng ta một đêm nhớ mãi
Xin cảm ơn tình yêu cho chúng ta một đêm nhớ mãi



[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW70OODC||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]

Posted: Sat Jan 08, 2011 12:15 am
by MaiThuy_PR29
Rảnh rỗi>”<

Hôm nay buồn buồn, rỗi rỗi, ôm máy tính vào trong chăn và viết nghịch nghịch một lúc^^
  1. Tên? Mai Thị Thuỷ
  2. Tên thân mật? Mũm xinh, xe lu (cái nì mẹ hay gọi:”>), Mậm, Vịt
  3. Gây náo loạn giang hồ được bao nhiêu năm rồi? 5/11/1991=> được 20 năm có lẻ =))
  4. Tháng mấy thì bạn bè, ng thân phải tặng quà cho bạn? Nhìn lên dòng trên 1 chút nhé:”>, ngoài ra thì còn các tháng: 2, 3, 6, 8, 10,12, đc cái dễ tính chưa bao giờ chê quà ai cả ;) )
  5. Con vật nuôi của bạn: suỵt!!! nó đi tìm bạn gái rồi:”>
  6. Nếu hoá thành con vật bạn muốn hoá thành con j? “Là chim tôi sẽ cất cao đôi cánh mềm” Mình sẽ là chim đấy các bạn ạ:”>
  7. Trên người bạn có bao nhiêu vết sẹo? Nhiều vô kể (hậu quả của những trò nghịch ngơm :|
  8. Ở những chỗ nào trên người? Bí mật ko thể bật mí:”>
  9. Đang quậy phá ở đâu? Ở trên giường, trùm chăn kín mít tại xã Nhân Mĩ-Mỹ Đình- Hà Nội :) )
  10. Thích đi du lịch ở đâu nhất? Ý, Tây Ban Nha, Hàn Quốc :)
  11. Với ai? Nửa yêu thương:”>
  12. Điều điên rồ nhất từng làm từ trước tới nay? Đi ngoài đường và hát ầm ĩ, tất nhiên là một mình ;) )
  13. Thích người yêu hay thích bồ? Người yêu :”>
  14. Điều j có ích từng làm từ trước tới nay? Biết yêu. Biết sống. Biết làm người có ích :D
  15. Thường đi tất màu j? xanh, trắng, đỏ, tím vàng… đủ các màu :D
  16. Con số ưa thích? 5/11 (nhắc lại cho mọi ng nhớ cái ngày sinh nhật:”>) ngoài ra còn cực kỳ thích số 3. Tại sao à?(bí mật)
  17. Phim ưa thích nhất? phim hài, Tom và jerry =))
  18. Ngày ưa thích nhất trong tuần? Thứ bảy. Không hiểu tại sao luôn :|
  19. Bài hát ưa thích nhất? còn tuỳ vào tâm trạng, thích nhạc Hàn, nhạc Âu Mỹ, nhạc không lời :D
  20. Cuốn sách đọc gần đây nhất? “Cô đơn vào đời”-Dịch Phấn Hàn
  21. Điện thoại di động đang dùng? 120=)) hay bị mất điện thoại nên bố mẹ bắt dùng cái nì :-s
  22. Thích làm j với điện thoại của mình? Chơi điện tử, và tắt máy rồi lại mở máy ,vì nó có dòng chữ làm mình vui cả ngày :) )
  23. Đã làm điều j ngu xuẩn với điện thoại của mình? Thử ngâm vào nước coi có bị làm sao ko :|
  24. Màu thích nhất? Không màu :) )
  25. Có biết lắng nghe người khác ko? Luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu=.=, nhưng nói chung là lắng nghe khi ko thích nói và nói nhiều khi ko thích lắng nghe ;) )
  26. Có lãng mạn ko? Rất lãng mạn, thích đi một mình, thích ngắm cảnh, thích hát vu vơ, thích được nắm tay vào mùa đông:”>
  27. 10 năm nữa bạn nghĩ mình thế nào? 30 Tuổi. buổi sáng sẽ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho con và chồng, đưa chúng đi học, đuợc chồng đưa đi làm và hôn tạm biệt chồng, tối tối sẽ cùng chồng và các con ăn tối, đi dạo, rồi đi ngủ :D ^^
  28. 10 năm trước bạn thế nào? 10 tuổi. buổi sáng tất tưởi dậy đi học, cầm đầu trong những trò nghịch ngợm ở lớp :) ), khóc tức tuởi khi lần đầu bị điểm kém ;) ), hay làm nũng để đòi quà ^_+,lần đầu đi xe đạp và lao xuống ao :-s , lần đầu bị mẹ đánh vì đi chơi về muộn :( còn nhiều nắm, mà ko nhớ^^
  29. Bạn thường ngủ trong tư thế nào? Nhiều tư thế lắm, lúc co lúc duỗi, lúc thì chân 1 nẻo, tay 1 nẻo, đầu 1 nẻo, ko biết gối bay về đâu :) )
  30. Thích xem/chơi môn thể thao nào? Thích xem bóng đá cùng bố, chẳng thích chơi môn thể thao nào hết^^
  31. Ăn sáng thế nào? Còn tuỳ cảm hứng , nhưng hầu như là nuốt ko khí hằng ngày :) )
  32. Thích trở thành ai trên thế giới này? Một điều thật giản dịèlà vợ của Anh, là mẹ của các con Anh:”>
  33. Tính cách khó chấp nhận nhất? giả dối, đào hoa, khinh người, kiêu căng, tự phụ…> :P
  34. Sáng thức dậy bạn làm điều j đầu tiên? tắt chuông báo thức, trùm chăn ngủ tiếp vài phút :D , sau đó ngắm nhìn trong gương và nói “hôm nay mình xinh quá”>:” hí hí :) )
  35. Khi lên net bạn làm điều j đầu tiên? Yahoo
  36. Điều j có thể làm bạn đánh đổi tất cả mọi thứ? Gia đình :x
  37. Sợ nhất điều j? bị bỏ rơi, một mình :-s
  38. Thích điều j nhất? Thích được ở bên cạnh những người thân yêu :x
  39. Nếu được làm lại một điều j đó bạn sẽ làm j? Mình rất yêu những j mình có được, nhưng nếu đc làm lại một điều nào đó thì mình ước được sinh ra là con trai :D , là con trai mình sẽ ko bao giờ làm con gái phải buồn :)
  40. Có điều nào bạn muốn làm nhất ngay bây giờ? Ôm bà và ngủ trong lòng bà :)
  41. Bạn có bao giờ thấy chán bản thân chưa? Chưa bao giờ chán bản thân , chỉ thỉnh thoảng thất vọng một chút>”<
  42. Bạn thích ăn j nhất? sữa chua :x
  43. Bạn thích mùa nào nhất? Mùa đông :x
  44. Bạn thích nói chuyện với ai nhất? Thích nói với tất cả những ai muốn nói chuyện với mình :) )
  45. Bạn hãy tự đánh giá độ trung thực của lời tự bạch này? có cần em bịa lại từ đầu ko =))

Posted: Sat Jan 22, 2011 12:28 am
by MaiThuy_PR29
Kinh nghiệm :D
Lần 1
Đó là khi học lớp 5, hồi đấy bị thích cơ chứ:”>, có cái j ăn toàn dấu mẹ ko ăn cất đi để mang cho bạn ý :) ), thế rồi hai đứa cũng bày đặt viết thư, mỗi hôm đi học về đều nắm tay nhau về cùng cơ chứ^^, thế rồi lên cấp 2è quên luôn =)) , bây giờ ko nhớ nổi mặt bạn ý =))
Lần 2
Năm lớp 10: yêu -> học hành bấp bênh, toàn chơi bời ngả ngớn... bạn bè bán tán, thầy cô lăn tăn (nhất là cô N Vật Lý :-w ), việc lớp không động, việc trường cũng bỏ...
Chia tay tìn iu đầu ~.~ lại phá, lại cười, lại đú... học thì vẫn lười nhưng mà cũng không đến nỗi đáy vực sâu thẳm... đâm đầu vào việc lớp, việc trường, việc kiếm tiền... May mà lấy lại phong độ sớm, cái tên ko còn dính tới những thứ abc kiểu như "suốt ngày con T với thèng đó đứng tâm sự ở hành lang =)) )))))"

Lần 3
Năm nhất ĐH: yêu -> như con tự kỉ suốt ngày cười mỉm, ăn nói nhỏ nhẹ và giả bộ rất chi là hiền lành =)) )))) bị đá là khóc thôi rồi, bầu trời u ám cả mấy tháng liền, cân nặng cũng một đi không trở lại =)) Bạn bè chê xấu, bố mẹ chê gầy, thầy cô thì cóc biết là đứa nào mà quan tâm =)) ))))) Thực ra chi tiết này có sử dụng yếu tố phóng đại sự thật vì sự thật là cân nặng chỉ có tăng chứ ko có giảm :D , sở dĩ thực tế cân nặng ko giảm bởi vì khi cái miệng ko còn dùng để nói những lời yêu thương nữa thì nó quay trở về với chức năng vốn có là nhai và nuốt =))
Chia tay tìn iu hai ~.~ Sáng đi học, chiều đi làm, tối thắp đèn vàng đọc sách =)) ))))) Nước mắt có nhỏ giọt thì cũng vì xem phim, đọc truyện... tiền kiếm được thì cũng để chơi bời, mua sắm...cuộc sống cứ gọi là: phởn =))

Thế nhé, tóm lại là kinh nghiệm rút ra sau hàng bao nhiêu năm bươn trải tình trường của em là: em không phải người có thể điều hòa được mọi thứ... có cái này là em sẽ mặc xác cái kia...có tìn iu thì ko có thành công công việc và ngược lại :-< Nên năm mới em quyết kiếm tiền ăn chơi phè phỡn và học hành cẩn thận (tốt nghiệp đúng hạn =)) ) trước khi tự trói mình vào cục dây tình... ~.~ Hy vọng kinh nghiệm lần 4 sẽ được ôm chồng con ngồi viết chứ không phải ôm cái chăn bông một mình như thế này nữa =)) ))))))
Tất cả những điều trên đây đều chỉ mang tính chất minh hoạ, cơ bản là dạo này lang thang trong diễn đàn thấy mọi ng suốt ngày kêu buồn mí thất tình, rồi thì lạnh, rồi thì cô đơn nên em viết bài này với mục đích cười là chính :) ), những tình tiết này đều ko liên quan j đến cuộc đời của tác giả :D ==> tức là "em" (trong quá trình viết có sử dụng tư liệu của đồng nghiệp =)) )

Posted: Sat Jan 22, 2011 4:36 pm
by MaiThuy_PR29
Mình mới ngủ dậy sau cơn thèm ăn và đói.
Mình thực sự muốn viết một cái note. Mình thực sự muốn viết note. Mình thực sự muốn viết một cái note mà. Mình thực sự muốn viết một cái note cơ. Mình quả thực là muốn viết note. Mình rất là muốn viết note. Mình rất muốn viết một cái note. Mình muốn viết note. Mình muốn viết một cái note. Mình muốn viết note quá. Mình muốn viết một cái note thực cơ. Mình rất ư là muốn viết note. Mình thực tình muốn viết note. Mình chân thành muốn viết note. Mình ham muốn viết một cái note. Mình cực muốn viết một cái note. Mình quá là muốn viết note mà. Mình muốn viết note thế cơ mà. Mình muốn viết note lắm ý. Mình thực sự muốn viết note. Mình muốn viết note mà. Mình muốn viết note lắm cơ. Mình muốn viết một cái note. Mình muốn viết một cái note. Mình muốn viết note. Mình muốn viết note. Mình muốn viết note. Mình muốn viết note. :|

Mình đã tự hì hụi gõ từng con chữ trên với dòng suy nghĩ tuôn ra không ngừng trong đầu mình.
Mình đã kết thúc 2 ph bình thường bất chợt trong cuộc đời mình và h lại trở về trạng thái chập cheng của nó.
Mình có nên đi ngủ tiếp ko? vì h mình vẫn còn rất rất đói. :|
Đây là một cái note bình thường đúng nghĩa của nó.
Thanks for reading :)