Hn tên đấy bảo mình đi như con vịt,nhảy như con ễnh ương........................chả có tí hình tượng nào cả
Chuyển ra sống 1 mình,mấy hôm mama nấu cơm,hn mama về,mình bắt đầu cuộc sống tự lập..................nhớn rùi đấy
1 mình 1 mâm,1 chảo,2 xoong,3 bát,1 đĩa,1 nồi cơm điện
Ôi cái cuộc đời này
Tự dưng thấy sợ khi đối diện với bản thân! Mấy hnay đt nằm im bất động, hnay ba gọi vô thi nó dở chứng. Có cái gì đó khó tả trong cảm xúc mình lúc này. Thấy cuộc sống thật tẻ nhạt.
[CENTER]Gieo mình trên cỏ xanh
Thả hồn theo tiếng gió
Mắt nhìn vào nơi xa xăm
Nơi đó có trăng và sao
Ước đc làm những đám mây
Phiêu du khắp chốn
Một mình và chỉ một mà thôi![/CENTER]
Sáng sớm trời lạnh...
Chậm rãi bước từng bậc thang lên chỗ làm.
Nghĩ nghĩ... suy suy...
Có điều gì đó làm ta có cảm giác rưng rưng bật khóc.
Nhưng như mọi lần, lại kìm nén và cười thật nhạt nhẽo.
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Một người về đường phố vắng, hạt mưa buồn rơi đều.
Lòng bồi hồi niềm thương nhớ ngày bên em.
Đi trong cơn mưa chiều, nhịp tim yêu thương dâng trào.
Sao hôm nay em đi để đắng cay mình anh.
Một người về vùng đất mới, tình yêu thật êm đềm.
Người nào còn đâu thương nhớ ai ngày xưa.
Tình yêu trong em phai nhạt, tan như cơn mưa chiều.
Em quay lưng ra đi để mình anh đứng trông theo mõi mòn
Nhiều lúc muốn nhắn tin cho ai đó, thế nhưng lại thôi...
Không phải vì sợ chỉ là không biết nói gì đây.
Không phải vì nhút nhát mà là muốn đợi ai đó một lần nhắn tin trước.
Không phải vì rụt rè mà chỉ lo có khi lại làm phiền người ta...
Nên cứ mở danh bạ, nhìn số, rồi tắt đi...
hiện tại, mình như một tổ kiến lửa, đủ điên để cắn bất cứ ai động vào mình....
quá nhiều thứ mệt mỏi,
quá nhiều thứ phải lo
quá nhiều cảm xúc hỗn độn
và cũng quá nhiều thứ phải hi vọng...
và tự nhiên thấy rằng dạo này mình toàn sống ảo, (nhạt nhẽo với chính mình )