Page 2 of 2
Posted: Mon Oct 17, 2011 1:02 am
by Bom
Đọc bài này lại thấy mắt cay cay
Anh không còn ông bà nữa rồi
Thỉnh thoảng thèm được gọi to 1 tiếng: ông ơi, bà ơi... mà không được nữa rồi
Posted: Tue Oct 18, 2011 8:19 pm
by Kem Chien
Vừa vào lớp, tui đã bị một nhỏ con gái cứ như núp sẵn sau cửa nhìn tồi cười bằng ánh mắt “nham hiểm”. Chẳng lẽ mới đầu ngày đã gây gổ, tui bỏ qua. Vừa vô chỗ, lại có một nhỏ khác chạy sướt qua, rồi thắng két lại, gài số de hai bước, liếc nhìn tui, cũng nở nụ cười y chang nhỏ kia. Tui bắt đầu chột dạ. Chuyện gì vậy kìa? Một lần nữa, vang lên tiếng cười khọt khẹt. Lần này không của riêng nhỏ con gái nào, mà cả một đám. Tụi con trai ngơ ngáo, cũng lõ mắt ngó tui, chẳng hiểu chuyện gì!
Tui nổi cơn thịnh nộ: “Mắc chi mấy bạn cười riết như đười ươi vậy?”. Nhỏ Thuý, thủ lĩnh đám con gái, nhỏm phắt dậy, chĩa cái cằm nhọn hoắt: “Bạn nói con gái tụi tui là đười ươi hả. Chưa biết ai à nghen!”
Tối khuya, chuông điện thoại góc nhà bỗng nổi lên ầm ĩ. Tui chụp vội ống nghe. Thằng Toàn bạn ruột thở phì phì, nói gấp gáp: “Hải, tiêu mày rồi! Tụi con gái có bức hình mày… khoả… thân!” Mãi một hồi sau, tui mới đủ sức thì thào: “Mày… mày nói lại coi. Tụi nó lấy đâu ra cái đó? Mà tao có bao giờ chụp hình như vậy!” Thằng Toàn rụt rè: “Mày ráng nghĩ kỹ. Biết đâu mày... lỡ dại. Giờ quên thì sao!”
Mồ hôi ướt đẫm, tay chân lạnh toát, tui vặn óc. Nghĩ mãi. Đột nhiên, tui sực nhớ hồi hè, cả lớp đi biển Phan Thiết. Lúc tụi con trai diện quần tắm lúp xúp chạy xuống nước, cánh con gái nhiều đứa ngượng nghịu lấy tay che mắt, hét rầm rĩ. Chỉ có nhỏ Thúy là tỉnh bơ, chĩa máy chụp hình về phía tụi tui, bấm liền mấy phát làm kỷ niệm. Giờ, với mấy tấm ảnh “tư liệu” đó trong tay, thêm kỹ xảo vi tính, tụi nó biến hóa tui từ mặc quần tắm thành… cuổng trời mấy hồi. Càng nghĩ, tui càng đau! Tưởng tượng tất cả tụi con gái đã truyền tay nhau bức hình "nóng" cười rúc rích, tui ngã vật xuống chiếu, nằm xụi lơ.
Sáng. Bãi xe đông đen. Tui lách chen vô giữa mấy nhỏ mặc áo dài trắng đứng dềnh dang. Tụi nó quay phắt lại. Trời ạ, mấy nhỏ trong lớp chứ ai. Thấy tui, đang quạu quọ, tất cả lại nở nụ cười “gian xảo”. Lần đầu tiên trong đời, tui đã phải lí nhí mở miệng “xin lỗi” với cánh con gái.
Vô lớp, tui xăm xăm kiếm nhỏ Thúy. Vừa thấy tui, nó liền móc ra một tấm hình, ra bộ coi chăm chú. Bao nhiêu nhuệ khí bỗng tiêu tan. Kể từ đó, tui khỏi dám buông ra những châm chích tụi con gái như hồi xưa. Bữa liên hoan Tất niên, trước ánh mắt kinh hãi của cánh con trai và vẻ khoái trá của tụi con gái, tui è cổ khuân bàn ghế, đạp xe mấy phen chở hết đứa này tới đứa khác ra siêu thị mua bánh trái, mệt đứt hơi.
Nhỏ Thúy làm sếp sòng, động viên tui: “Tốt lắm Hải. Lát nữa bạn được tặng quà!” Ai mà thèm quà! Nhưng tui nín thinh, không hó hé. Cuối tiệc, có tiết mục tặng quà thiệt, cho những ai có công đóng góp cho hoạt động lớp, cả tui nữa. Lúc trao quà, nhỏ Thúy nói khẽ vô tai tui: “Tối về mở nghen!”
Tối, tui mới sực nhớ tới món quà. Mở ra. Một tấm hình. Tui run run lật lên. Tấm hình chụp tui hồi 2 tuổi, ngồi trong chậu tắm, mắt mở to. Tấm hình cũ được nhỏ Thúy xử lý vi tính, chung quanh tui là làn nước xanh biếc, một thuyền buồm đỏ chạy phía sau. Tui nhe răng cười một mình. Thiệt tình, mấy nhỏ con gái chơi ác ghê. Nhưng giờ đây, tui lại thấy tụi nó dễ thương quá chừng.
Posted: Wed Oct 19, 2011 6:00 pm
by Kem Chien
Áo căng gu ru
Năm học lớp bốn, sau một đợt ốm súyt chết, bỗng dưng tôi bị chứng thèm ăn hành hạ. Thật kỳ quặc, mới vừa ăn xong bữa cơm, non tiếng đồng hồ sau, tôi đã thấy đói ngấu. Bất cứ thứ gì có thể cho vào miệng đều trở nên hấp dẫn và tôi cố kiếm cách ăn cho bằng được.
Khi tôi quay trở lại trường học, mùa lạnh đến. Buổi sáng, bố chở tôi bằng xe đạp đến trường. Tôi ngồi co ro sau lưng bố. Còn sau lưng tôi, chễm chệ cái cặp đeo cũ kỹ nhưng căng phồng. Trong đó bố đã chuẩn bị sẵn cho tôi nào là bỏng ngô ngào mật, khoai tây luộc. Hôm nào sang hơn, có bánh mì sấy khô rắc đường và ít thịt ruốc gói trong bao ni-lông. Bố thưa chuyện với cô giáo về tình trạng sức khoẻ của tôi. Cứ hết một tiết học, cô lại cho phép tôi ôm bọc thức ăn chạy ra ngoài một tí. Tôi ngồi sau gốc cây giữa sân trường, ngốn ngấu củ khoai hay mẩu bánh, ăn vội vã đến nỗi nước mắt trào ra. Thế nhưng dù ních nhiều bao nhiêu, tôi vẫn gầy nhom, cẳng tay cẳng chân khẳng khiu, chỉ có cái bụng tròn ủng kênh lên dưới khuy áo. Mẹ đan cho tôi cái áo len chui cổ, có túi phía trước như con căng-gu-ru. Cái áo phồng to vừa che khuất cái bụng tròn xoe xấu xí của tôi, vừa là nơi tôi dự trữ vô số thực phẩm ngon lành, quý giá.
Một hôm, gần cuối giờ học, tôi lại bị đói bụng. Tôi quờ tay vào hộc bàn. Thật không thể tin nổi, gói giấy ban sáng bố chuẩn bị cho tôi cái ngô nếp đã biến mất. Tôi mếu máo, nhỏm lên mách cô: "Ngô của em mất rồi!". Cô nghiêm giọng, lo lắng nhìn quanh: "Ai lấy thức ăn của bạn Hân, đứng lên ngay!" Cả lớp im lìm. Vừa đói, vừa dỗi, tôi từ từ thỉu đi, gục mặt xuống. Đúng lúc ấy, thằng Vũ ngồi cuối lớp run run đứng lên, chìa ra cái cùi ngô gặm trụi, nói khẽ: "Em ăn rồi, cô!" Tôi đập đầu xuống bàn, gào lên thảm thiết: "Không biết đâu. Đền đi. Đói quá!" và làm điệu bộ như chết tới nơi. Cả lớp nhốn nháo. Các bạn vội vã rũ cặp, ai có bánh kẹo gom lại, chuyển cho tôi. Tôi gạt tay, tất cả rơi tung toé. Vũ chạy đến đứng cạnh bàn tôi, khóc oà lên: "Hân tha lỗi cho tớ. Tớ ăn trộm ngô của bạn vì đói quá. Từ sáng, tớ chưa có gì vào bụng cả!" Cả lớp lặng đi. Cô giáo thu dọn đống hỗn độn. Tôi ngồi im. Bỗng dưng, từ vị trí "nạn nhân", tôi lại giống hệt kẻ có lỗi.
Những năm đó, bố mẹ tôi làm việc rất vất vả nhưng tiền bạc kiếm được không nhiều. Sau đợt ốm của tôi, cả nhà chỉ còn một cái xe đạp. Đến cơ quan, mẹ tôi phải đi bộ. Mỗi bữa ăn, bao nhiêu thức ngon bổ bố mẹ đều gắp sang bát tôi hết. Hai người chỉ lùa cơm qua quýt với nước chấm hay nước luộc rau. Có lần, trong mâm có con cá rán nhỏ, bố gắp cả cho tôi. Có lẽ vì cá ngon quá, tôi ăn hết ngay. ăn hết rồi lại quên. Lát sau, tôi kêu lên: "ôi bố ơi, con cá của con đâu rồi?" Bố còn đang ngơ ngác thì tôi đã đổ thừa: "Huhu không chịu đâu. Bố gắp trộm mất của con rồi!" Mẹ xách tay tôi dậy, phát cho mấy phát vào lưng. Tôi ngoác miệng gào lên thảm thiết. Bố chen vào can, ôm tôi vào lòng: "Thôi thôi, đừng đánh con. Nó mới ốm dậy. ăn trả bữa được là mừng mới phải!". Mẹ chẳng bị đánh đòn, chẳng bị ăn mất cá, cũng chẳng bị đổ vấy, thế mà chỉ mình mẹ khóc, nước mắt ứa ràn rụa. Thỉnh thoảng, bố mẹ tôi được mời đi ăn đám tiệc. Bố muốn dắt tôi đi để được ăn ngon, nhưng mẹ nhất định bắt tôi ở nhà. "Không được để người ta coi thường nhà mình, cười cợt con mình vì miếng ăn!"- Mẹ nói.
Bố xin làm bảo vệ buổi tối để có thêm ít tiền. Mối bận tâm duy nhất của mẹ là làm sao trong túi áo căng-gu-ru luôn có thức ăn. Thỉnh thoảng, trước giờ học, cô giáo dúi vội vào túi áo len tôi chiếc bánh bao. Bánh kẹo của các bạn cũng được nhét đầy vào đó, thật hào phóng. Cứ đến giờ chơi, hộc bàn tôi lại có mẩu sắn hay nắm lạc luộc, quà của thằng Vũ. Cho đến một ngày kia, cô giáo tìm gặp bố để trao đổi quanh chứng thèm ăn kỳ quặc của tôi. Bố đưa tôi đi bác sĩ. Tôi phải uống thuốc, nói chuyện với bác sĩ chữa trị trục trặc tâm lý. Ngoài ra, tôi còn phải ăn uống theo một chế độ đặc biệt. Sau hơn ba tháng, tôi trở lại ăn uống bình thường.
Khi tôi lớn lên, bố mẹ không bao giờ nhắc lại kỷ niệm kỳ quặc thời thơ ấu ấy của tôi. Nhưng tôi vẫn nhớ đến nó, mỗi khi nhìn chiếc áo len nhỏ xíu có túi căng-gu-ru cất dưới đáy rương. Tình thương của bố mẹ, cô giáo, bạn bè dành cho ta bao giờ cũng lớn lao hơn ta hình dung rất nhiều. Nhờ thế, nó sẽ giúp ta vượt qua những khó khăn có thể xảy ra trong đời, dù lạ lùng nhất. Như nó đã từng giúp tôi vượt qua chứng bệnh thèm ăn xấu xí và buồn cười.
Posted: Thu Oct 27, 2011 10:40 pm
by Kem Chien
[CENTER]Quầy sách cho thuê[/CENTER]
Hồi nhỏ, trong khu chung cư cũ gần bờ sông, chỉ có tui và nhỏ Vân là hai đứa con nít trạc tuổi. Nhà tui ở tầng trên cùng, mùa mưa tới, nước thấm trên trần, đọng giọt rớt xuống ướt hết đồ đạc, khổ sở trăm bề. Thế mà mỗi lần lên chơi, nhỏ Vân lại hếch mũi ngắm dòng sông nắng chói nổ mắt, mơ màng: “Giá mà nhà tớ trên cao như nhà Năng thì vui biết mấy!” Tui trề môi: “Thôi đi!! Cực khổ thí mồ. Đẩy xe đạp tháo mồ hôi. Lỡ cúp nước, xách hai cái xô lên tới nơi đã muốn sụm bã chè. Nhà ở tầng trệt sướng quá, toàn nói gì đâu!” Nhỏ Vân nhìn tui, mắt đã rơm rớm. Vậy đó, nếu lỡ có gây gổ, cuối cùng lỗi lầm là do tui hết.
Nhỏ Vân thích ở trên cao, đi mây về gió. Nhưng tui lại khoái được sống ở nhà nó, dưới tầng trệt, lại có cửa hàng cho thuê sách truyện. Mấy kệ sách nhiều chữ, tui không mấy hứng thú. Nhưng có một ô sách xếp toàn truyện tranh, chúng khiến tui mê mẩn. Rảnh một chút, tui lại tót xuống nhà nhỏ Vân, mượn đọc ngấu nghiến. Nhỏ Vân luôn tay thu sách, lấy sách, tính tiền... Xong việc, nó lấy những cuốn đầy chữ, tựa chán phèo như Không gia đình, Những tấm lòng cao thượng, Truyện cổ An-đéc-xen đọc chăm chú. Tui khích bác: “Đọc chữ chi chít hoài, mắt mày đui cho coi!” Nhỏ bạn niểng mặt lên: “Con nít mới coi truyện tranh!” Tui băng tới trước mặt con nhỏ: “Ngon, mày nói lại đi?” Ngay tức khắc, Vân đắc thắng hét lên: “Năng là con nít. Mê tít truyện tranh…” Chà, còn dám làm thơ bài xích?! Tui túm bím tóc con nhỏ, giựt mạnh. Thiệt chẳng may, đầu nhỏ bạn đập mạnh vào kệ sách, đỏ bầm, chầm chậm nổi lên một cục u. Soi kiếng, thấy cục u xấu xí, nó khóc nấc lên. Tui hoảng hồn, phen này nhỏ Vân đã bị… bể gáo dừa là cái chắc. Tui hứa hẹn: “Đừng có chết nghen!! Mày muốn gì, tao cũng chịu hết!” Đang khóc, nhỏ bạn hé mắt: “Hứa rồi đó nghen, Năng!” Tui gật lia.
Tui phải cùng nhỏ Vân “tái hiện” một đoạn cổ tích mà nó thích mê. Tui đóng vai hiệp sĩ đi cứu công chúa dính phép thuật, ngủ say trong rừng. Nghĩ tới vụ chiến đấu với rồng lửa, với phù thuỷ, tui cũng thấy hay. Công chúa tất nhiên là nhỏ Vân rồi. Còn rừng thì chính là bãi hoang gần bờ sông. Nhỏ bạn ngồi trên cây, nép má vô lòng tay, giả bộ say ngủ. Việc của tui là chạy tới gốc cây, ngửa cổ lên lảm nhảm mấy câu “giải phép thuật”. Khi nhỏ bạn đã yên vị trên cây, tui bắt phi qua bãi cỏ. Bỗng dưng, tui khoái làm Xubasa. Tui nhảy phốc lên. Tui khoái làm Conan. Tui đi lúp xúp trong cỏ. Hứng chí, tui nhảy nhót, la hét, đấm đá loạn xị, càng lúc càng hăng. Công chúa ngủ trên cây bị nắng hun đốt nhỏm đầu dậy, ngoắc tui. Tui chẳng biết. Tới khi công chúa bị kiến lửa xông vô cắn, thét lên, té độp xuống đất, tui mới hoảng hốt chạy lại. Tui dìu nhỏ bạn về nhà, chống chế là phải chiến đấu cực nhọc lắm với lũ rồng và phù thuỷ. Nhỏ bạn nhíu mắt ngờ vực, nhưng rồi vịn tay tui, cùng bước đi.
Tui và nhỏ Vân giờ đã lớn. Tiệm sách cho thuê cũng dẹp rồi. Tôi vẫn nhớ hoài các câu chuyện đọc thời niên thiếu đã phủ lên tuổi thơ những tia sáng lấp lánh của trí tưởng tượng, xoá đi hình ảnh vất vả của nhà dột, của những đồng bạc lẻ thu nhặt ở tiệm sách. Niềm yêu mến sách vở của lũ trẻ con như tui, như Vân hình như bắt đầu từ tiệm sách ấy.