mùa xà cừ đổ lá

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/tscs.gif" border="0"></br>
Nơi chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, tình yêu...
User avatar
MaiHuong_bt
Posts: 242
Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
Location: Hà Nội

mùa xà cừ đổ lá

Post by MaiHuong_bt »

Bạn thân mến! Những con đường tháng 5 có bằng lăng tím, có phượng đỏ, có tiếng ve gọi hè và cả mùa chia tay mái trường thầy cô bè bạn. Bạn có biết tháng 5 còn có cả một mùa lá bay? Nếu bạn đến Hà Nội vào những ngày này bạn sẽ không thể bỏ qua những góc phố ngập đầy lá xà cừ vàng ươm, những chiếc lá "chở đầy điều ước" mỗi khi đậu lại trên áo ai!
Image
Không được quên những thứ trong veo, không được hờ hững đi qua những vu vơ nhẹ bẫng bởi đấy mới là tâm an, là bình yên sâu thẳm...

Bởi: "Có những kết thúc và mở đầu dường như ta chẳng bao giờ đoán biết được..."

Lang thang trên phố tôi bất chợt bắt gặp một chiếc lá rơi ngay trước mặt mình, xà vào lòng mình, cầm chiếc lá trên tay tôi nhận ra rằng "tháng năm đã đến" bởi chiếc lá đó chính là chiếc lá xà cừ.

Lại nhớ những cái trong veo ngày xưa ấy xôn xao, rung rinh khi nghe xà cừ đổ lá. Thế mà thời gian đã trôi đi thấm thoát 1 năm rồi đó bạn a!…

Tháng 5 sắp đi qua. Đi trên đường thấy những tầng lá bay vẫn ồ lên thích thú. Ngồi dưới ghế đá sân trường nghe lá trút ngay trên vai mình vẫn cảm thấy sung sướng. Nhưng… cũng chỉ thế mà thôi, thoáng chốc rồi quên.

Mãi mình không nhớ ra có một mùa gọi là mùa xà cừ đổ lá. Quên mất rằng có một mùa xà cừ đổ lá. Lại sợ có khi nào cũng thôi không còn nữa niềm tin điều ước sẽ thành sự thật khi một chiếc lá xà cừ tình cờ rơi vào giỏ xe…

Lâu rồi chẳng đạp xe dưới những hàng xà cừ đổ lá vì một điều ước nào đấy.

Lâu rồi cũng không hay ước những điều vu vơ…

Lâu nay mình là ai?
Image

Nếu trưởng thành là làm nhiều việc, là bận bịu, là tính cái này lo cái kia thì đúng là mình đang trưởng thành. Nếu trưởng thành là mải vội vã cho những mục đích dự định mà quên mất những thứ nhỏ bé, giản dị nhưng đã từng quen thuộc vô cùng, thì rõ ràng mình đang trưởng thành… Thế sao vẫn thấy bất an, vẫn thấy giật mình?
Sợ…

Mâu thuẫn. Luôn muốn mình đạt được cái này, có được cái kia. Luôn muốn mình phải thế này thế nọ. Để cuối cùng lại sợ nếu có những thứ ấy rồi sẽ mất những cái khác. Tham lam…

Dặn mình. Thôi nhé, trưởng thành hãy cứ trưởng thành để mà lớn lên chứ không lớn xuống. Bon chen hãy cứ bon chen để mà tồn tại nhưng không đứng sau. Vẫn dự định những điều thực tế, vẫn hoàn thành những thứ đã được lập trình cho cả 5 năm hay 10 năm nhưng không được quên những thứ trong veo, không được hờ hững mà đi qua những vu vơ nhẹ bẫng bởi... đấy mới là tâm an, là bình yên sâu thẳm...

Bạn đã bao giờ nghe thấy ai nói rằng: "Có những kết thúc và mở đầu dường như chẳng bao giờ đoán biết được..." chưa? Chắc hẳn là chưa nhỉ? Vậy thì hôm nay bạn nghe thấy mình nói rồi đó!
Image
Image

Như ai đó đã nói lá xà cừ lạ lắm. Xanh đến tận cùng mà vàng khô cũng đến tận cùng... những chiếc lá kia dù đã rụng xuống từ lâu vẫn còn vẹn nguyên bay đi theo gió. Ai đó đã nói như thế, và em vẫn còn nhớ lắm. Người ta bảo, Tháng năm là thời khắc giao mùa giữa Xuân và Hạ, bởi vậy, con gái mà sinh vào thời gian này thì tính khí ẩm ương và mưa nắng thất thường lắm. Còn nữa tháng năm về cũng bắt đầu cho một sự khởi đầu và cũng kết thúc cho những điều phải kết thúc của những trưởng thành mơ mộng của lứa tuổi học trò.chỉ biết, khi mình chia tay, anh đã không đau khổ như mình đã từng tưởng tượng. Mình chia tay khi ngoài kia, Hà Nội đang bắt đầu bước vào cái khắc giao thời giữa nắng và mưa. Mình chia tay, khi phố đã nhuốm chút nắng vàng, và lá xà cừ cũng vừa kịp xanh lá.

Tháng năm dịu dàng - xanh và dai dẳng như cái màu bất diệt của chiếc lá xà cừ. Mùa đổ lá ,cứ thế mà rụng thôi. Em chưa kịp kể cho anh về những ước nguyện, về chuyện tình muôn đời của gió và lá. Chỉ có tháng Tư là rì rầm với những lời cầu nguyện.

Như tháng năm, Mưa - Nắng thất thường, không ồn ào nhưng lại đủ mãnh liệt, không đủ bình yên nhưng lại than thản đến lạ kì, như tình yêu của anh và em. Khi chia tay anh, em gục mình bên thềm nắng, cuộn tròn mình như chú mèo thảnh thơi. Anh biết, ngoài kia từng lớp lá vẫn lặng lẽ rơi và lặng lẽ cuốn trôi, và chạy lăn tròn trên những con đường vắng. Và như tháng năm, khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng cảm xúc sao dai dẳng đến lạ kì.

Bất chợt là nhớ trò xếp lá hồi trẻ nhỏ. Sân trường cấp 2 xanh mướt dưới tán lá xà cừ. Nhớ những trò chơi trong mùa lá đổ. Xếp những chiếc lá vào một cái cọng dài và cong vút. Xếp mải miết, mải miết để đến cuối cùng lại góp gom bỏ vảo đống lá đang đốt dở ở góc sân trường cuối mỗi buổi chiều...

em chợt muốn nhớ cái mùi lá khi đó nhưng chẳng tài nào nhớ nổi. Bị lẫn lộn nhiều quá giữa nhớ và quên, giữa yêu và ghét, giữa hạnh phúc và bi ai..

anh à! Đó là những gì eanh chưa kịp biết, cho dù thời gian có lặng lẽ trôi đi, có thể giờ này đây ởmột phương trời xa lạ nào đó anh chẳng còn nhớ ra những kí ức ngày xưa ấy và hôm nay thả hồn viết những tâm sự thật của lòng mình em không mong gì hơn một lúc nào đó, một ngày nào đó anh sẽ vô tình đọc được những dòng chữ này "với em sự vô tình ở đâu cũng giống nhau"

Và dòng sông lơ đãng anh có thế sẽ lơ đãng với nhiều người nhưng "sẽ chẳng bào giờ lơ đãng với anh đâu"
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn

Return to “Tâm sự - Chia sẻ”