Cà phê sáng

Post a reply

Confirmation code
Enter the code exactly as it appears. All letters are case insensitive.
Smilies
:4ever: :sr :air_kiss: :angry: :ban: :biggrin: :birthday: :blink: :blush: :brunette: :bs_nostealinganythi :bs_nostealinganythi :cards: :close: :closed: :congrates: :connie_19: :connie_25: :connie_25_2: :connie_33: :connie_37: :connie_dancegirl: :connie_dancegirl_2: :connie_running: :cool: :crazy: :crazy_devil: :crigon_04: :dance: :dance3: :drag_01: :drag_01_2: :dry: :d_birthday: :excl: :fans: :fans_2: :fechten2: :fechten2_2: :flag_of_truce: :gdjob: :gdluck: :gdluck_2: :girl_cray: :give_rose: :gogo: :good: :guns: :happy:
View more smilies

BBCode is ON
[img] is ON
[url] is ON
Smilies are ON

Topic review
   

Expand view Topic review: Cà phê sáng

Cà phê sáng: Một chuyện lớn lẽ ra không nên là chuyện lớn!

by TrA My » Sun Oct 30, 2011 7:50 am

Ly cà phê chào bạn ngày mới mang tên: Một chuyện lớn lẽ ra không nên là chuyện lớn!

[CENTER]Image[/CENTER]

Mặc dù nó có liên quan đến tiền bạc, đó là một phần lý do khiến cho “chuyện lớn” này lại được giật thành những tít lớn trên các tờ báo. Đó là chuyện Brian Davis nói sự thật, hành động chính trực, và trong lúc đó thì thiệt hại mất 411.000 đôla.


Có thể bạn cũng đã biết câu chuyện này. Nó xảy ra trong giải golf Verizon Heritage. Brian Davis và Jim Furyk đang chơi trận play-off, sau khi kết thúc ngày thi đấu với số điểm bằng y như nhau. Davis có vẻ có lợi thế. Nhưng anh nhanh chóng gặp rắc rối.

Davis gặp rủi ro vì bị mắc vào giữa hàng đám sậy. Anh dành chút thời gian cân nhắc những lựa chọn mà mình đang có. Thi đấu với một người đã từng 14 lần giành giải thưởng trong các giải của PGA Tour như Furyk, thì Davis – người chưa từng thắng một sự kiện nào của PGA – cần phải có những quyết định chính xác và những cú đánh đặc biệt.

Anh quan sát rất kỹ. Anh đánh bóng. Rồi ngay lập tức, anh gọi một nhân viên của PGA tên là Slugger White tới gần. Anh bảo với ông này rằng có lẽ anh đã đánh sượt qua một đám sậy.

Chẳng có ai phát hiện ra điều đó. Các quan chức đứng ngay gần cũng chẳng thấy điều gì bất thường. Jim Furyk đã không hề phản ứng. Nhưng Davis thì khác, mặc dù anh không cảm thấy gì kỳ lạ từ cây gậy của mình, nhưng anh tin rằng anh đã nhìn thoáng thấy điều đó.

White đành phải nhờ đến sự trợ giúp của màn hình ghi lại trận đấu. Cú chạm giữa cây gậy và đám sậy quá nhẹ, đến mức người ta phải xem tua chậm thì mới nhìn thấy. Nhưng đúng là có xảy ra thật! Và theo Luật của PGA, thì trong trường hợp này, Davis sẽ bị phạt. Và thế là hết cơ hội cho Davis được thắng lần đầu tiên trong một sự kiện của PGA!

Sự trung thực của Brian Davis lập tức trở thành “chuyện lớn”. Theo một cách nào đó, nó còn làm lu mờ cả kết quả của giải đấu. E-mail và các cuộc gọi điện dồn dập đổ đến Davis. Các thành viên của giải PGA gọi điện để cảm ơn anh vì đã khôi phục lại ý thức về sự chính trực trong môn thể thao. Các thầy cô giáo yêu cầu học sinh của mình viết bài luận về trường hợp này. “Anh ấy có đẳng cấp” – Slugger White nói về tay golf mà chính ông đã phải phạt – “Đẳng cấp hạng nhất!”.

Tuy nhiên, bản thân Davis thì lại thừa nhận rằng việc này chẳng có gì to tát. Điều đó đã nằm trong luật của môn chơi golf, và môn đánh golf được chơi theo luật.

Gian lận, dối trá, lợi dụng đối thủ, thắng bằng mọi cách – tất cả những điều này đều là một phần quen thuộc của thể thao, và cuộc sống. Nhưng chúng không có chỗ trong tính cách của một con người. Davis tất nhiên đã muốn chiến thắng, nhưng phải là chiến thắng công bằng.

Davis nói rằng, người ta làm ầm ỹ chỉ vì chuyện anh đã làm điều mà anh nên làm có thể chứng tỏ rằng chúng ta đã kỳ vọng về nhau thấp đến mức độ nào. Và điều anh đã làm – điều mà ai cũng nói đến như một “chuyện lớn” – lẽ ra không nên là chuyện lớn một chút nào cả.

by TrA My » Sat Oct 29, 2011 9:11 am

Và đây là Ly cà phê chào bạn ngày mới mang tên: Người không hợp cung

1. - Katie! Nhanh lên, chúng ta muộn học mất !!!
- Chờ mình một phút. Mình phải ngó qua horoscope hôm nay đã.

Chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ vào lớp, nhưng Louise cũng chẳng vội vàng nữa vì cô đã quá quen với thói quen khác người của bạn mình. Katie cực kỳ tin vào horoscope, đến nỗi cô bé đọc nó trên tạp chí, nghe bản tin horoscope, thậm chí còn tra cứu ở cả quyển niên giám dày cộp nữa. Và kết quả là cái biệt danh “con rùa của thời đại” đã được gắn luôn cho hai cô bé.

2. Giờ ra chơi, Katie và Louise đang ngồi trong căng tin thì Nadia bước vào hớn hở thông báo:
- Lớp bên cạnh vừa có học sinh mới đấy. Một chàng trai có mái tóc bạch kim loà xoà giống hệt David Bechkam nhé! (Đối với Nadia thì mọi chàng trai nó thích đều giống David Bechkam cả).

Katie ngáp dài, nhưng Nadia vẫn say sưa với câu chuyện của mình. “Có đứa đã biết số mobile của cậu ấy và gửi vào đó hàng tá tin nhắn rồi. Cậu ấy kia kìa…”

Cậu bạn mới bước vào căng tin khiến lũ con gái xôn xao, và thật ngạc nhiên cậu ấy đi thẳng tới bàn của Katie:

-Mình ngồi đây được không? Chẳng còn cái ghế trống nào cả...

Nadia cười hớn hở, Louise khẽ gật đầu còn Katie mặt đỏ bừng. Hình như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía họ. Giờ ăn trưa diễn ra hết sức vui vẻ. Martin (tên của cậu bạn mới) rất vui tính và nhanh chóng thân thiết với nhóm bạn của Katie. Sau bữa ăn, Nadia đã có số mobile của Martin, Louise biết địa chỉ còn Katie thì đã có cung ngày sinh của cậu ấy.

Ngay hôm sau, Katie đã thông báo với Louise:

- Mình nghĩ rằng mình không nên chơi với Martin. Cung của cậu ấy không hợp với mình.

Louise phát cáu về sự tin tưởng ngu ngốc của cô bạn nhưng không tài nào khuyên nổi bạn mình, lúc nào Katie cũng khăng khăng “các ngôi sao luôn đúng”...

3. Nhưng Martin đúng là một cậu bạn dễ thương và quan tâm đặc biệt đến Katie. Cậu ấy ngỗi cùng bàn với Katie, tham gia ban nhạc ở trường cùng Katie và xuất hiện cả ở lớp vẽ mà cô đang theo học. Nhưng với Katie, tất cả những điều đó chẳng quan trọng bằng việc số nhà của Martin là 13, cậu ấy có nuôi một con mèo đen và nhất là horoscope của cậu ấy không hợp với Katie.

Katie ngày càng tránh mặt Martin mặc cho Martin chẳng hiểu gì và lúc nào cũng yêu cầu giải thích. Và rồi Martin cũng biết được sở thích kỳ quặc của Katie, rằng cô đã chọn môn vẽ chỉ vì các ngôi sao nói rằng cô có năng khiếu ở môn này, rằng cung của Martin không hợp với cung của cô, Martin buồn. Cậu ấy hiểu rằng khó ai có thể thay đổi suy nghĩ của Katie, trừ những ngôi sao của cô...

4. Từ khi không gặp Martin, Katie cảm thấy tiếc. Gần đến cuối học kỳ, ai cũng tất bật với đống bài vở của mình. Buổi chiều, Katie vào thư viện tìm sách để làm bài tập của mình nhưng những quyển sách cô cần đều có người mượn mất. Katie thất vọng ra về thì Martin bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, trên tay là một chồng sách tham khảo dày cộp- trong đó tất nhiên là có những quyển sách Katie tìm kiếm cả buổi chiều. Martin tươi cười, trông cậu ấy chẳng có vẻ đang giận cả:

-Mình vừa tình cờ biết được cậu cũng được giao bài tập giống mình. Nếu bọn mình cùng làm thì mình cá là điểm sẽ cao nhất lớp đấy.

Katie mỉm cười. Các ngôi sao chưa bao giờ nói rằng cung của cô và Martin lại có những trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.

-Được thôi, bắt đầu từ chiều mai nhé. Katie nói to. Ngôi sao của mình nói ngày mai sẽ là ngày rất tốt cho học hành đấy.

Câu đùa của Katie làm Martin cười vang. Cuối cùng thì ít nhất Katie đã hiểu rằng chỉ sự chân thành mới đảm bảo cho một tình bạn tốt đẹp chứ không phải một vì sao nào cả. Và tất nhiên, giúp Katie nhận ra điều ấy không phải là một ngôi sao may mắn mà chính là một - người- bạn- thực-sự-tốt...

Cà phê sáng: Những điều Mẹ ước cho con

by TrA My » Fri Oct 28, 2011 7:36 am

Cà phê sáng: Những điều Mẹ ước cho con
ImageMẹ mong con biết thế nào là mặc lại quần áo cũ của anh chị, là ăn lại thức ăn thừa của ngày hôm qua... là đói, là mệt, là đổ mồ hôi...Mẹ thật sự mong như thế.


ImageMẹ mong con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn. Biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin. Và cư xử trung thực ngay cả trong những chuyện chỉ mình con biết.

ImageMẹ mong con biết lau dọn nhà cửa và biết rửa xe, và mẹ mong đừng ai tặng con một món quà đắt tiền khi con mới 17 tuổi.

ImageMẹ mong con một lần nhìn thấy một chú bê con ra đời, và biết chăm sóc con chó già ốm yếu, xấu xí và thường nằm bẹp góc nhà.

ImageMẹ mong con đánh nhau đến sưng mắt để bảo vệ một điều mà con vẫn hằng tin.

ImageMẹ mong con chia sẻ phòng của con với em con. Cũng được nếu con kẻ một vạch phấn để ngăn đôi căn phòng, nhưng nếu em con muốn chui vào chăn ngủ cùng con vì nó sợ cái gì đó lúc nửa đêm thì mẹ mong là con hãy ôm lấy em.

ImageVà khi con muốn chơi trò chơi điện tử, còn em con muốn con chơi cùng thì mẹ hy vọng là con sẽ chọn em

[CENTER]Image[/CENTER]

ImageNếu con muốn một cây súng cao su, mẹ mong bố con dậy con tự làm lấy một cái thay vì cho tiền con để mua nó. Mẹ mong con biết đào hố trồng cây và đọc sách. Và khi con biết sử dụng computer, con vẫn biết làm tính nhẩm.

ImageMẹ mong con bị bạn bè chê cười khi con xổ đẩy, trêu chọc một bạn gái. Và khi con chạy về mách bố con, bố sẽ yêu cầu con đi xin lỗi bạn.

ImageMẹ mong gì con bị trầy da khi leo núi, bỏng tay khi nấu bếp và dính lưỡi khi dại dột liếm đá. Những bài học nho nhỏ ấy sẽ dậy con rất nhiều điều về sự cẩn trọng và giữ an toàn cho bản thân con, vì con và những người yêu thương con.

ImageMẹ ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc lá và mặt con. Mẹ cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu, nhưng mẹ mong con không thích. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma tuý, thì mẹ mong con đủ thông minh để nhận ra rằng người đó không phải bạn con.

ImageMẹ thực sự mong con dành thời gian đi câu cá với ông.


Đó là những điều mẹ mong con nhận được mỗi ngày --- Những giờ phút khó khăn, thất vọng, làm việc chăm chỉ và hạnh phúc.


[CENTER]Image[/CENTER]

by XkiuStyle » Thu Oct 27, 2011 11:57 am

Yes .Bạn phải tin đã :)

Cà phê sáng

by TrA My » Thu Oct 27, 2011 11:33 am

Online trên [url=Hocsinhbadinh.net]Hocsinhbadinh.net[/url] mỗi ngày, vào thời khắc đầu tiên của ngày mới, tại cột mốc tuổi lên 3, BẠN sẽ được mời thưởng thức một ly cà phê đậm đà trên chuyên trang Góc mộng mơ.

Những câu chuyện là bài học giản dị về cuộc sống, là những kỷ niệm đẹp êm thời ấu thơ, đậm tính nhân văn và cả những trải nghiệm tuyệt vời từ trái tim.

Bạn nhớ ghé qua hằng ngày và hết lòng ủng hộ nhé!
Chúc bạn một ngày mới nhiều sức khỏe và niềm vui!


P/s: Mọi thành viên đều có thể chia sẻ câu chuyện của mình hoặc những câu chuyện sưu tầm.


Và đây là Ly cà phê chào bạn ngày mới mang tên: Bạn phải tin đã

[CENTER]Image[/CENTER]

- Các cậu nghĩ bọn mình có cứu được nó không? - Một cậu bé thốt lên.
- Tớ không biết, trông nó tệ quá! - Một cậu bé khác thêm vào.

- Các cậu phải tin cái đã! - Cậu bé nhỏ con nhất nói to - Có thể mất thời gian, nhưng chúng ta sẽ cứu được!

Vài ngày trước, ba cậu bé đã làm một hình người tuyết to nhất trong công viên. Nhưng thời tiết ấm lên, một chút mưa và gió đã làm hỏng nó. Cái mũ thì bay đâu mất, nó chỉ còn lại một mắt, và ngay cả cái mũi bằng củ cà-rốt cũng đã bị bọn sóc ăn mất.

- Nhưng chúng ta làm gì có tuyết mà sửa! - Một cậu bé thở dài.

Tuyết quanh đó đã tan gần hết. Một cậu bé bỗng chỉ tay ra ngôi nhà lớn cạnh công viên

- Vườn nhà ông Jeffries còn rất nhiều tuyết! Khu vườn có mái che nắng mà!

- Nhưng tớ không vào xin đâu, ông ấy dữ lắm!

- Thế thì chẳng bao giờ chúng ta sửa được người tuyết cả!

Ba cậu bé ngồi lặng lẽ. Bỗng nhiên, cậu nhỏ con nhất đứng dậy:

- Tớ sẽ đi hỏi ông ấy!

Hai cậu bé cao lớn hơn hoảng hốt:

- Thế nào rồi cậu cũng bị ông ấy nhốt lại cho mà xem!

Nhưng cậu bé nhỏ con nhất đã chạy vụt đi. Thu hết can đảm, cậu bé bước vào vườn nhà ông Jeffries và gõ cửa. Mãi, cuối cùng một ông cụ cũng ra mở cửa.

Một chút sau, hai cậu bé ngồi chờ ở công viên thấy cậu bé nhỏ con đi ra phía trước, ông Jeffries theo sau.

- Nó dẫn ông ấy ra đuổi chúng ta hay sao? - Một trong hai cậu bé đứng bật dậy, lo lắng.

Nhưng không phải thế. Ông Jeffries cầm theo hai cái xẻng xúc tuyết và kéo một cái xe đẩy to. Ông bắt đầu xúc tuyết trong vườn nhà, rồi kéo cái xe vào công viên. Ông Jeffries kêu to:

- Các cậu bé, ông cháu ta cùng phải sửa lại người tuyết này!

Bốn ông cháu lấy tuyết sửa lại từng chỗ bị vỡ, làm lại mắt bằng cục than, và làm lại mũi bằng một củ cà-rốt tươi. Có lẽ tất cả sự dữ dằn của ông Jeffries chỉ là do người ta đồn thổi.

Cuối cùng thì người tuyết cũng đã hoàn thành.

- Đẹp thật đấy! - Cả bốn ông cháu cùng thốt lên. Sau đó họ chào tạm biệt nhau vì trời đã tối.

Chiều hôm sau, khi cùng ra công viên chơi, ba cậu bé nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu. Có nhiều người đang đứng trước cửa nhà ông Jeffries.

Bọn trẻ chạy ào đến nhà "người bạn mới".

- Có chuyện gì vậy ạ? - Một cậu bé hỏi người lớn đứng cạnh.

- Ông Jeffries... ông ấy mệt nặng!

Các bác sĩ đưa ông Jeffries ra. Ông nằm trên cáng, mỉm cười, thì thào khi nhìn thấy ba cậu bé:

- Người tuyết cũng có lúc phải tan mà!

- Liệu có cứu được ông ấy không? - Tiếng một người lớn hỏi.

- Chúng tôi không chắc... - Một bác sĩ lắc đầu

- Mọi người phải tin đã chứ! - Cậu bé nhỏ con nhất vừa khóc vừa nói to - Giống như ông Jeffries đã cứu người tuyết ấy!

Tối hôm đó, ba cậu bé nghe người lớn nói rằng ông Jeffries đã qua đời.

Đã 25 năm kể từ ngày đó và năm nay, công viên được đổi tên thành "Công viên Jeffries". Một cuộc thi làm người tuyết cũng được tổ chức cho tất cả trẻ em trong thành phố.

Đó là vì cậu bé nhỏ con nhất đã trở thành Thị trưởng.

Nếu bạn hỏi ông thị trưởng đã làm cách nào để đạt được những thành công đó, ông ấy sẽ trả lời:

- Trước hết, bạn phải tin cái đã!

Theo: [url=hoahoctro.vn]hoahoctro.vn[/url]

Top