by haha_emne » Sun May 01, 2011 7:47 pm
Trong cuộc sống này , điều gì là quan trọng nhất. Mỗi người sẽ có một câu trả lời riêng cho mình, Tất nhiên ai cũng có rất nhiều lí do để lí giải, bảo vệ cho chính kiến của mình. Có người sẽ nói, điều quan nhất là tiền b ạc. là tình yêu. là gia đình, là bè bạn........... Tôi không đề cập đến vẫn đề này để tranh cãi xem ai đúng ai sai, ai có nhiều lí do thuyết phục hơn ai. Đơn giản, tôi chỉ muốn nói lên chính kiến của mình thôi.
25 năm sống trên thế gian này, k đủ để tôi đi khắp mọi nơi gặp gỡ hết mọi người, biết hết mọi mảnh đời, bao nỗi đau thương bất hạnh. Nhưng 25 năm, đủ cho tôi tìm thấy câu trat lời riêng cho mình rồi. Điều quan trọng nhất ư? đó chính là sự sống. Tôi đã thấy, đã tận mắt chứng kiến. con người , dù là ai, già trẻ gái trai..... đều cố hết sức để giành giật lấy sự sông. Khi tử thần định gõ cửa nhà bạn, và định đưa bạn đi, bạn dùng hết sức bình sinh của mình để chống trả lại. Bạn khóc lóc van xin, lạy này lạy nọ, chạy nam chạy bắc cũng chỉ xin cho được sống. Bạn vẫy vùng, chống trả gắt gao, chống cự hết sức, cũng chỉ mong được sống, Vì sự tồn tại ấy,c òn người có thể làm rất nhiều việc xấu xa, sai trái, hủy hoại đạo đức, thuần phong mỹ tục từ bao đời nay, làm mất đi vẻ đẹp tâm hồn của chính mình. Nhưng cũng chính sự sống, lại là động lực để con người vươn lên phát triển , để con người có thể cảm thông thứ tha cho những lỗi lầm của nhau. Vì sự sống thật sự rất khó khăn.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện, về một người con gái, đã đến trong cuộc đời tôi, và mãi mãi sống trong trái tim tôi, Nhật kí cho một cuộc tình đã xa, và một người con gái đã xa mãi cuộc đời tôi.
*****************
Đừng chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Đừng đi, Huế còn yêu em lắm, Còn anh, anh không muốn em mang hạnh phúc đi xa mãi cuộc đời anh.
17 h chiều, xã Phong Mỹ- Huyện Phong Điền- Tỉnh Thừa Thiên Huế
_Hòn đá đó trơn lắm đó, đưa tay đây anh kéo cho.
_ Không cần đâu, em tự qua được.
Nói rồi, cô bé khẽ gạt tôi ra một bên, rồi đưa 2 tay bám chặt vào 2 hòn đá phía trên, đặt chân lên tảng đá phía dưới, cố hết sức rướn mình qua. Nhưng tảng đá phía dưới chân quá trơn, một lớp rêu mỏng trên mặt đá làm chân em tuột xuống, ngã quỵ đập chân xuống những hòn đá nhỏ hơn phía dưới. Tôi vội vàng chạy lại gần, cuống quýt, "em không sao chứ, có đau lắm không" Vừa nói, tôi vộ kéo chân xem có sao không, còn em, gạt mạnh tay tôi ra" Không sao mà, không đau đâu"
_ Thế mà còn không sao à, im xem nào, Tôi nói vẻ như quát lên tức giận em mới bỏ tay tôi ra, mắt cá chân của em bị sớt, lên lên, có vẻ rất đau. Tôi nhẹ nhàng nắn nắn cổ chân cẩn thận xem có bị traath khớp không, mặt cô bé nhăn lại đỏ lên, Tôi biết là rất đau. Nhưng vẫn cười nói với tôi.
_ Không sao đâu anh, chỉ trầy xướ nhỏ thôi, Không có gì đáng lo đâu anh, hihi...
_Thế mà còn không sao à, em cứng đầu quá đi.
_...........
_ em lên anh cõng đi, chân em xứng lên rồi kìa,
_ Không cần đâu em đi được.
Nói rồi, em chống tay rướn người đứng lên để chứng tỏ cho tôi thấy . Nhưng chân đa khiến em vừa đứng lên đã khụy ngay xuống.
_ Lại cứng đầu rồi, mau lên đi, nhanh lên , không còn thời gian nữa đâu,
Bây giờ cô bé mới ngoan ngoãn để cho tôi cõng. Vòng 2 tay qua cổ , tôi cõng em đi dọc bờ suối. Tiếng suối chảy róc rách , lúc rì rào êm dịu , lúc lại ào ào thác đổ. Có tiếng gió 2 bên rừng. Có tiếng chim líu lo của mùa xuân nơi vùng núi cao. Có em, tôi quên đi mọi vất vả mệt nhọc, cả một ngày trời lang thang, quên đi cái nhấp nhô của những viên đá sỏi dưới chân.
Cứ thế, chuyện tương tự cú hay diễn ra, Luôn là em mạnh mẽ liều lĩnh, tự làm mọi việc, bằng chính sức của mình.,Có lần đi xe đường dài, nhìn em mệt moit như không còn một chút sức lực nào , nhưng khi tôi nói để tôi kéo cho một đoạn cho đỡ mệt, em gạt phắt đi và coi như không nghe thấy gì, cố gắng đạp xa nhanh hơn nữa. Trong mắt mọi người, em là cô bé mạnh mẽ, đầy sức sống. Nhưng thực ra em yếu đuối lắm. Sức khỏe cũng không tốt như mọi người,Mỗi khi yếu đuối, em hay đựa vào vai tôi, và tôi thấy hạnh phúc khi em yếu duối như thế,
Em bên tôi, rất gần, tôi có thể nghe rõ từng nhịp đập của con tim, của tôi và cả của em nữa. Có gì đó là lạ, một cảm giác đặc biệt, miên man khắp cơ thể Là vui mừng, hạnh phúc ư? có thể lắm chứ, Trước giờ tôi chưa hề có cái cảm giác đó Bện cạnh em, tôi mong ước cho thời gian ngừng trôi, chỉ có em và tôi thôi. Tôi đã yêu em rồi sao, Tôi không rõ nữa, Nhưng có một điều chắc chắn, sẽ không bao giờ tôi nói tôi yêu em đâu, vì tôi rất sợ, sợ bị mất em, mãi mãi. Chỉ một mơ ước nhỏ nhoi, được bên cạnh em, bảo vệ, che chở cho em, như lúc này, thế thôi.
_ Giá như cứ thế này thfi tốt nhỉ, anh sẽ cõng em đi mãi, đôi chân của em mệt mỏi sẽ dừng lại, dựa vào vai anh, ....
_ Uh. Một tiếng uh rất nhỏ, chỉ đủ cho tôi và em nghe thấy
_ nếu em ngủ, anh cũng cong x em như thế này, được chứ, Vì thực sự, có lúc em thấy mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ nhưng lại sợ, sợ một ngày..............
Im lặng, không một câu tả lời, không một âm thanh đáp lại, Chỉ có tiếng gió, tiếng nước chảy, tiếng chim hót, nhưng tất cả như ngưng đọng, đặc sánh vào nhau. và ngay lúc ấy, tôi không thể phân biệt rõ những âm thanh ấy, Chúng ù ù bên cạnh tôi, lại một cảm giác khác, tôi run sợ. Tôi muốn nói gì đó với em, nhưng phải nói gì đây. Đừng ngủ cô bé nhe, anh không muốn em ngủ đâu. Nhưng chuyện đó là tương lai, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, Hãy sống với hiện tại thôi, hiện tại, anh đang ở bên em, cô bé của anh nhé.
Người ta thường nói, con người được sinh ra, tạo hóa đã tạo ra một nửa kia cho họ. Chúng ta chỉ có một nhiệm vụ là đi tìm nửa đó của mình, Người ta cũng nói, con người có xu thế đi tìm những gì thiếu xót của mình, để bù đắp cho nhau, bổ sung nhau, để tạo ra một cái gì đó hoàn chỉnh. Đó cũng là một cách vận dụng của thuyết tương đối, rằng ông trời không lấy đi của ai hết tất cả, cũng không cho ai tất cả. Bạn có cái này, bạn sẽ bị mất cái khác, Khi bạn thiếu sót, có khuyết điểm gì đó, sẽ có một người đến bên bạn, bù đắp cho bạn. Tôi, tôi nghĩ mình đã tìm thấy nửa kia của mình rồi, là em đó, cô bé của tôi, người cho tôi nhiều hơn những gì tôi cần nhận. Người cho tôi biết thế nào mới là cuộc sống.
[size=84]Trong cuộc sống này , điều gì là quan trọng nhất. Mỗi người sẽ có một câu trả lời riêng cho mình, Tất nhiên ai cũng có rất nhiều lí do để lí giải, bảo vệ cho chính kiến của mình. Có người sẽ nói, điều quan nhất là tiền b ạc. là tình yêu. là gia đình, là bè bạn........... Tôi không đề cập đến vẫn đề này để tranh cãi xem ai đúng ai sai, ai có nhiều lí do thuyết phục hơn ai. Đơn giản, tôi chỉ muốn nói lên chính kiến của mình thôi.
25 năm sống trên thế gian này, k đủ để tôi đi khắp mọi nơi gặp gỡ hết mọi người, biết hết mọi mảnh đời, bao nỗi đau thương bất hạnh. Nhưng 25 năm, đủ cho tôi tìm thấy câu trat lời riêng cho mình rồi. Điều quan trọng nhất ư? đó chính là sự sống. Tôi đã thấy, đã tận mắt chứng kiến. con người , dù là ai, già trẻ gái trai..... đều cố hết sức để giành giật lấy sự sông. Khi tử thần định gõ cửa nhà bạn, và định đưa bạn đi, bạn dùng hết sức bình sinh của mình để chống trả lại. Bạn khóc lóc van xin, lạy này lạy nọ, chạy nam chạy bắc cũng chỉ xin cho được sống. Bạn vẫy vùng, chống trả gắt gao, chống cự hết sức, cũng chỉ mong được sống, Vì sự tồn tại ấy,c òn người có thể làm rất nhiều việc xấu xa, sai trái, hủy hoại đạo đức, thuần phong mỹ tục từ bao đời nay, làm mất đi vẻ đẹp tâm hồn của chính mình. Nhưng cũng chính sự sống, lại là động lực để con người vươn lên phát triển , để con người có thể cảm thông thứ tha cho những lỗi lầm của nhau. Vì sự sống thật sự rất khó khăn.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện, về một người con gái, đã đến trong cuộc đời tôi, và mãi mãi sống trong trái tim tôi, Nhật kí cho một cuộc tình đã xa, và một người con gái đã xa mãi cuộc đời tôi.
*****************
Đừng chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Đừng đi, Huế còn yêu em lắm, Còn anh, anh không muốn em mang hạnh phúc đi xa mãi cuộc đời anh.
17 h chiều, xã Phong Mỹ- Huyện Phong Điền- Tỉnh Thừa Thiên Huế
_Hòn đá đó trơn lắm đó, đưa tay đây anh kéo cho.
_ Không cần đâu, em tự qua được.
Nói rồi, cô bé khẽ gạt tôi ra một bên, rồi đưa 2 tay bám chặt vào 2 hòn đá phía trên, đặt chân lên tảng đá phía dưới, cố hết sức rướn mình qua. Nhưng tảng đá phía dưới chân quá trơn, một lớp rêu mỏng trên mặt đá làm chân em tuột xuống, ngã quỵ đập chân xuống những hòn đá nhỏ hơn phía dưới. Tôi vội vàng chạy lại gần, cuống quýt, "em không sao chứ, có đau lắm không" Vừa nói, tôi vộ kéo chân xem có sao không, còn em, gạt mạnh tay tôi ra" Không sao mà, không đau đâu"
_ Thế mà còn không sao à, im xem nào, Tôi nói vẻ như quát lên tức giận em mới bỏ tay tôi ra, mắt cá chân của em bị sớt, lên lên, có vẻ rất đau. Tôi nhẹ nhàng nắn nắn cổ chân cẩn thận xem có bị traath khớp không, mặt cô bé nhăn lại đỏ lên, Tôi biết là rất đau. Nhưng vẫn cười nói với tôi.
_ Không sao đâu anh, chỉ trầy xướ nhỏ thôi, Không có gì đáng lo đâu anh, hihi...
_Thế mà còn không sao à, em cứng đầu quá đi.
_...........
_ em lên anh cõng đi, chân em xứng lên rồi kìa,
_ Không cần đâu em đi được.
Nói rồi, em chống tay rướn người đứng lên để chứng tỏ cho tôi thấy . Nhưng chân đa khiến em vừa đứng lên đã khụy ngay xuống.
_ Lại cứng đầu rồi, mau lên đi, nhanh lên , không còn thời gian nữa đâu,
Bây giờ cô bé mới ngoan ngoãn để cho tôi cõng. Vòng 2 tay qua cổ , tôi cõng em đi dọc bờ suối. Tiếng suối chảy róc rách , lúc rì rào êm dịu , lúc lại ào ào thác đổ. Có tiếng gió 2 bên rừng. Có tiếng chim líu lo của mùa xuân nơi vùng núi cao. Có em, tôi quên đi mọi vất vả mệt nhọc, cả một ngày trời lang thang, quên đi cái nhấp nhô của những viên đá sỏi dưới chân.
Cứ thế, chuyện tương tự cú hay diễn ra, Luôn là em mạnh mẽ liều lĩnh, tự làm mọi việc, bằng chính sức của mình.,Có lần đi xe đường dài, nhìn em mệt moit như không còn một chút sức lực nào , nhưng khi tôi nói để tôi kéo cho một đoạn cho đỡ mệt, em gạt phắt đi và coi như không nghe thấy gì, cố gắng đạp xa nhanh hơn nữa. Trong mắt mọi người, em là cô bé mạnh mẽ, đầy sức sống. Nhưng thực ra em yếu đuối lắm. Sức khỏe cũng không tốt như mọi người,Mỗi khi yếu đuối, em hay đựa vào vai tôi, và tôi thấy hạnh phúc khi em yếu duối như thế,
Em bên tôi, rất gần, tôi có thể nghe rõ từng nhịp đập của con tim, của tôi và cả của em nữa. Có gì đó là lạ, một cảm giác đặc biệt, miên man khắp cơ thể Là vui mừng, hạnh phúc ư? có thể lắm chứ, Trước giờ tôi chưa hề có cái cảm giác đó Bện cạnh em, tôi mong ước cho thời gian ngừng trôi, chỉ có em và tôi thôi. Tôi đã yêu em rồi sao, Tôi không rõ nữa, Nhưng có một điều chắc chắn, sẽ không bao giờ tôi nói tôi yêu em đâu, vì tôi rất sợ, sợ bị mất em, mãi mãi. Chỉ một mơ ước nhỏ nhoi, được bên cạnh em, bảo vệ, che chở cho em, như lúc này, thế thôi.
_ Giá như cứ thế này thfi tốt nhỉ, anh sẽ cõng em đi mãi, đôi chân của em mệt mỏi sẽ dừng lại, dựa vào vai anh, ....
_ Uh. Một tiếng uh rất nhỏ, chỉ đủ cho tôi và em nghe thấy
_ nếu em ngủ, anh cũng cong x em như thế này, được chứ, Vì thực sự, có lúc em thấy mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ nhưng lại sợ, sợ một ngày..............
Im lặng, không một câu tả lời, không một âm thanh đáp lại, Chỉ có tiếng gió, tiếng nước chảy, tiếng chim hót, nhưng tất cả như ngưng đọng, đặc sánh vào nhau. và ngay lúc ấy, tôi không thể phân biệt rõ những âm thanh ấy, Chúng ù ù bên cạnh tôi, lại một cảm giác khác, tôi run sợ. Tôi muốn nói gì đó với em, nhưng phải nói gì đây. Đừng ngủ cô bé nhe, anh không muốn em ngủ đâu. Nhưng chuyện đó là tương lai, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, Hãy sống với hiện tại thôi, hiện tại, anh đang ở bên em, cô bé của anh nhé.
Người ta thường nói, con người được sinh ra, tạo hóa đã tạo ra một nửa kia cho họ. Chúng ta chỉ có một nhiệm vụ là đi tìm nửa đó của mình, Người ta cũng nói, con người có xu thế đi tìm những gì thiếu xót của mình, để bù đắp cho nhau, bổ sung nhau, để tạo ra một cái gì đó hoàn chỉnh. Đó cũng là một cách vận dụng của thuyết tương đối, rằng ông trời không lấy đi của ai hết tất cả, cũng không cho ai tất cả. Bạn có cái này, bạn sẽ bị mất cái khác, Khi bạn thiếu sót, có khuyết điểm gì đó, sẽ có một người đến bên bạn, bù đắp cho bạn. Tôi, tôi nghĩ mình đã tìm thấy nửa kia của mình rồi, là em đó, cô bé của tôi, người cho tôi nhiều hơn những gì tôi cần nhận. Người cho tôi biết thế nào mới là cuộc sống.
[/size]