by mylifegtthe_end » Sun Apr 11, 2010 8:58 am
Tôi hỏi nó, đã đủ chưa. Nó nói:''cut''''''''''''''''''''' ''. Tôi tuyệt vọng.
Nó cựa quậy là tôi lại hồi hộp, nó thở là tôi nín thở, hay khi những cảm xúc bao quanh làm nó nhúc nhích là tôi gần như bị điên, vui mừng , hồi hộp sau đó lại là tuyệt vọng. Đã bao lần, tôi mệt.
Nó cứ thế, ném tôi vào hốc hác nào ko biết, tôi ngồi trong bóng đêm và nhặt nhạnh, những mảnh vỡ rỉ máu, những cảm xúc bị vứt bỏ, thu nhặt lại.
Nó, giờ nó đã thay đổi, để màu đen chi phối, để sự sợ hài bao bọc, để chính nó, chính tôi bị lãng quên.
Nó ko biết đến bao giờ nó tỉnh lại, ko biết khi nào tôi có thể thấy ánh sáng, ko biết khi nào nó trở lại là tôi.
[CLIP]zFda[/CLIP]
Tôi hỏi nó, đã đủ chưa. Nó nói:''cut''''''''''''''''''''' ''. Tôi tuyệt vọng.
Nó cựa quậy là tôi lại hồi hộp, nó thở là tôi nín thở, hay khi những cảm xúc bao quanh làm nó nhúc nhích là tôi gần như bị điên, vui mừng , hồi hộp sau đó lại là tuyệt vọng. Đã bao lần, tôi mệt.
Nó cứ thế, ném tôi vào hốc hác nào ko biết, tôi ngồi trong bóng đêm và nhặt nhạnh, những mảnh vỡ rỉ máu, những cảm xúc bị vứt bỏ, thu nhặt lại.
Nó, giờ nó đã thay đổi, để màu đen chi phối, để sự sợ hài bao bọc, để chính nó, chính tôi bị lãng quên.
Nó ko biết đến bao giờ nó tỉnh lại, ko biết khi nào tôi có thể thấy ánh sáng, ko biết khi nào nó trở lại là tôi.
[CLIP]zFda[/CLIP]