by pamita_91 » Sun Nov 01, 2009 11:36 am
Cuối thu,chút se lạnh miên man...
Trên những con phố dài của Hà Nội vương vất chút xưa cũ,tôi đi tìm một khoảng trời riêng.Hà Nội rộng lắm,nhưng ko có nổi 1 góc nhỏ cho ta tìm lại chính mình.Cái ồn ào náo nhiệt của 1 đô thị ko bao giờ tắt sáng,cái vất vả gược xuôi của những kiếp người mòn mỏi...Cuốn ta đi,xa những nhớ thương thuở nào.
Thế rồi...đạp xe đi với những suy nghĩ mơ hồ.Đường Hoàng Diệu đẵm hương thu,đượm màu quá khứ.Bỗng thấy lòng nao nao.
Hà Nội rộng,nhưng cái gì cũng nhỏ.Người ta co cụm sống trong những mưu toan thường ngày.Ta muốn tìm một chốn dừng chân.Nhưng..nơi nào cũng được lấp đầy.Những cái lắc đầu hờ hững,những cái nhìn lạnh lẽo xa xôi...
Và cứ thế ta đi.Dẫu biết rằng mãi chẳng thấy bờ.Vì ta đi bằng niềm tin.Bằng nỗi nhớ chính mình thao thức trong tâm khảm.
Thế nhưng,có đôi khi ta thoáng gặp lại hình ảnh xa xôi thuở nào.Lá xà cừ nồng nồng ngái ngái.Mơ hồ hiện lên một khoảng trời riêng quá khứ-mái trường phổ thông nơi ta đã từng sống.Và chỉ như thế thôi.Thoáng hiện lên trong giây lát.Rồi vội vã quay về sâu thẳm.
Thế thôi,ta vẫn đi tìm,và sẽ mãi đi tìm...Để biết rằng ta ko quên:Mình đã từng là ai.
Cuối thu,chút se lạnh miên man...
Trên những con phố dài của Hà Nội vương vất chút xưa cũ,tôi đi tìm một khoảng trời riêng.Hà Nội rộng lắm,nhưng ko có nổi 1 góc nhỏ cho ta tìm lại chính mình.Cái ồn ào náo nhiệt của 1 đô thị ko bao giờ tắt sáng,cái vất vả gược xuôi của những kiếp người mòn mỏi...Cuốn ta đi,xa những nhớ thương thuở nào.
Thế rồi...đạp xe đi với những suy nghĩ mơ hồ.Đường Hoàng Diệu đẵm hương thu,đượm màu quá khứ.Bỗng thấy lòng nao nao.
Hà Nội rộng,nhưng cái gì cũng nhỏ.Người ta co cụm sống trong những mưu toan thường ngày.Ta muốn tìm một chốn dừng chân.Nhưng..nơi nào cũng được lấp đầy.Những cái lắc đầu hờ hững,những cái nhìn lạnh lẽo xa xôi...
Và cứ thế ta đi.Dẫu biết rằng mãi chẳng thấy bờ.Vì ta đi bằng niềm tin.Bằng nỗi nhớ chính mình thao thức trong tâm khảm.
Thế nhưng,có đôi khi ta thoáng gặp lại hình ảnh xa xôi thuở nào.Lá xà cừ nồng nồng ngái ngái.Mơ hồ hiện lên một khoảng trời riêng quá khứ-mái trường phổ thông nơi ta đã từng sống.Và chỉ như thế thôi.Thoáng hiện lên trong giây lát.Rồi vội vã quay về sâu thẳm.
Thế thôi,ta vẫn đi tìm,và sẽ mãi đi tìm...Để biết rằng ta ko quên:Mình đã từng là ai.