by Mrlonely » Thu May 07, 2009 11:39 am
Vẫn biết con trai là phải mạnh mẽ...vẫn biết con trai phải là chỗ dựa cho 1 ai đó khi người đó đang đau khổ nhất...vẫn biết mình ko được yếu đuối...ko được rơi lệ...
Thế nhưng...tại sao những giọt nước mắt vẫn tự động rơi xuống mà ko được phép của chủ nó:người con trai...vẫn bàn tay che mặt khóc nức nở khi mới nghe cái tin ấy...bản lĩnh của người con trai mà đứa cháu đã được ông dạy cho ko thể sử dụng được trong những lúc thế này...nó ko thể kiềm chế được bản thân khi cái tin ấy đến...quá đột ngột,,,quá bất ngờ...quá đắng cay.
Vẫn biết là sẽ có lúc nó phải nghe tin này...vẫn biết con người ko thể trốn tránh được thời gian...nó đã chuẩn bị tinh thần từ 2 năm trước...khi mà ông nó dường như đang lúc nguy kịch nhất...nó đã chuẩn bị rồi mà...
Thế nhưng...tại sao lại cho nó hi vọng...niềm vui lại đến với nó khi thấy ông nó đang bình phục dần dần...qua hành động...qua bước chân tập tễnh bước đi như trẻ con...qua những câu nói đùa hằng ngày của ông nó
Giá như...đừng cho nó thấy ông nó đang bình phục dần dần...giá như nó đã đi thật xa...giá như ông đừng là người nghe nó huyên thuyên về những câu chuyện của nó ở môi trường mới...nhà mới...lớp mới...bạn bè mới...và giá như...ko có Ngày quốc tế lao động...cái ngày ấy làm nó ko thể quên được nữa.
Vẫn còn bên tai nó câu nói của ông viết trong tờ giấy để trong hộc bàn khách...tờ giấy ông viết để tự nhắc nhở bản thân mình...tờ giấy quen thuộc mà nó vẫn thấy khi ngồi ở cái bàn ấy:
[CENTER]" Ủy mị là yếu đuối....khuất phục là hèn
Là con trai phải biết cắn răng chịu đựng...
Ngẩng cao đầu để ko hổ thẹn với trái tim...
Nước mắt ko phải là thứ đồ chơi của đàn ông."[/CENTER]
[RIGHT]For My GF[/RIGHT]
Vẫn biết con trai là phải mạnh mẽ...vẫn biết con trai phải là chỗ dựa cho 1 ai đó khi người đó đang đau khổ nhất...vẫn biết mình ko được yếu đuối...ko được rơi lệ...
Thế nhưng...tại sao những giọt nước mắt vẫn tự động rơi xuống mà ko được phép của chủ nó:người con trai...vẫn bàn tay che mặt khóc nức nở khi mới nghe cái tin ấy...bản lĩnh của người con trai mà đứa cháu đã được ông dạy cho ko thể sử dụng được trong những lúc thế này...nó ko thể kiềm chế được bản thân khi cái tin ấy đến...quá đột ngột,,,quá bất ngờ...quá đắng cay.
Vẫn biết là sẽ có lúc nó phải nghe tin này...vẫn biết con người ko thể trốn tránh được thời gian...nó đã chuẩn bị tinh thần từ 2 năm trước...khi mà ông nó dường như đang lúc nguy kịch nhất...nó đã chuẩn bị rồi mà...
Thế nhưng...tại sao lại cho nó hi vọng...niềm vui lại đến với nó khi thấy ông nó đang bình phục dần dần...qua hành động...qua bước chân tập tễnh bước đi như trẻ con...qua những câu nói đùa hằng ngày của ông nó
Giá như...đừng cho nó thấy ông nó đang bình phục dần dần...giá như nó đã đi thật xa...giá như ông đừng là người nghe nó huyên thuyên về những câu chuyện của nó ở môi trường mới...nhà mới...lớp mới...bạn bè mới...và giá như...ko có Ngày quốc tế lao động...cái ngày ấy làm nó ko thể quên được nữa.
Vẫn còn bên tai nó câu nói của ông viết trong tờ giấy để trong hộc bàn khách...tờ giấy ông viết để tự nhắc nhở bản thân mình...tờ giấy quen thuộc mà nó vẫn thấy khi ngồi ở cái bàn ấy:
[CENTER]" Ủy mị là yếu đuối....khuất phục là hèn
Là con trai phải biết cắn răng chịu đựng...
Ngẩng cao đầu để ko hổ thẹn với trái tim...
Nước mắt ko phải là thứ đồ chơi của đàn ông."[/CENTER]
[RIGHT]For My GF[/RIGHT]