phần 1 - Em vẫn sẽ khóc chị à.

Post a reply

Confirmation code
Enter the code exactly as it appears. All letters are case insensitive.
Smilies
:4ever: :sr :air_kiss: :angry: :ban: :biggrin: :birthday: :blink: :blush: :brunette: :bs_nostealinganythi :bs_nostealinganythi :cards: :close: :closed: :congrates: :connie_19: :connie_25: :connie_25_2: :connie_33: :connie_37: :connie_dancegirl: :connie_dancegirl_2: :connie_running: :cool: :crazy: :crazy_devil: :crigon_04: :dance: :dance3: :drag_01: :drag_01_2: :dry: :d_birthday: :excl: :fans: :fans_2: :fechten2: :fechten2_2: :flag_of_truce: :gdjob: :gdluck: :gdluck_2: :girl_cray: :give_rose: :gogo: :good: :guns: :happy:
View more smilies

BBCode is ON
[img] is ON
[url] is ON
Smilies are ON

Topic review
   

Expand view Topic review: phần 1 - Em vẫn sẽ khóc chị à.

by haha_emne » Sun Feb 26, 2012 3:44 pm

Chị vào viện, nhưng đó là bệnh viên tâm thần, bởi chị bị đau, nhưng là đau ở trong tim, vết thương thể xác có thấm thía gì đâu, cũng giống ai đó từng nói, cảm giác không đau vì quá đau. Mà chị cũng đâu còn phân biệt được thế nào là đau nữa đâu. Trong bệnh viện tâm thần ấy, chị không ăn không ngủ, không uống thuốc, không khóc không cười, chị nhớ Vũ, dường như xung quanh chị tất cả dều là hình ảnh của Vũ mà thôi. Người ta nói chị bị điên vè tình. Uh, cũng đúng thôi, đó là người đầu tiên và duy nhất trên đời này cho chị cảm giác được yêu thương, che chở. Nhưng bjo không còn nữa, cô gái yếu đuối này cứ cố gắng chìm mình trong những kí ức, trong quá khứu để sống qua hiện tại cay nghiệt của mình. Còn Vũ thì sao, người ta xa lánh chị như xa lánh một căn bệnh truyền nhiễm, vì người ta không yêu chị, hay vì người ta đã quá yếu đuối để không thể vượt qua tất cả mọi thử thách. Và cuối cùng, người ta là một thằng hèn. Khi một người con trai không thể bảo vệ cho người mình yêu, thì đó là một thằng hèn, vì con gái luôn cần con trai, một bờ vai để dựa vào, chứ không phải cần một thể xác để đi bên mình cho có đôi có cặp.
Ỏ bệnh viện, chị đã tìm thấy Vũ, mà đúng hơn, chị tìm thấy hình ảnh của Vũ qua người con trai đó. Người đó cũng vào bệnh viện để chăm sóc cho mẹ một người mắc bệnh tâm thần giống chị. Những ngày ấy, chị đã biết khóc biết cười, đã rất ngoan ngoãn để chữa bệnh. Người con trai mà chị gọi là Vũ ấy có thể cho chị ăn, uống thuôc, có thể nc với chị. Có lễ, khi đó chị đã rất vui. Một tháng trong bệnh viện, chị cũng đỡ hơn nhiều, về nhà một tháng để ổn định tâm lí chuẩn bị cho kì học giữa tháng 9. Chúng tôi về nhà, cũng ít nghe về chị nữa. Vào năm học, chúng tôi vào Huế, và bất ngờ nghe tin chị ấy không học nữa, vì căn bệnh không khỏi được. Mẹ chị cũng đã về quê để chăm sóc. Và bảo lưu kết qủa học 1 năm. Một tháng sau, chúng tôi bất ngờ nghe tin chị làm đám hỏi, và chồng của chị, chính là người tên Vũ mà chị gặp trong bệnh viện tâm thần. Thực chất, anh đó đâu có phải tên Vũ, cũng không biết anh ta có yêu chị hay không nữa, Nhưng anh chấp nhận sẽ giúp chị chữa khỏi bệnh. Vì có anh, chị ngoan hơn rất nhiều, nghe lời hơn rất nhiều, ai cũng nói chị khoẻ lên nhanh chóng, và cũng có ý định sẽ học lại vào kì tới. Chúng tôi vui cho chị, an ủi cho chị, vì ít ra, ôn trời vẫn còn thương mà giúp chị, và hi vọng chị sẽ nhanh chóng trở lại trường, Vì thực sự, chị học rất giỏi. Tôi thương cho chị bất hạnh, và tôi tiếc cho một nhân tài. Chúng tôi gọi câu chuyện của chị là chuyện cổ tích trong đời thường, vì trong cuộc sống tệ bạc này, vẫn có người chấp nhận hi sinh vì chị, Và cũng thương thay cho người con trai đó. Liệu răng, những gì anh bỏ ra có ích gì không, và khi chị đã khỏi bệnh, chị sẽ nghĩ về anh như thế nào đây. Những thông tin đều đặn, ràng chị đxa khoẻ hơn rất nhiều, thỉnh thoảng chị có gọi điện cho chúng tôi, nói chuyện rất vui vẻ và cũng rất bình thường . Nhưng, lại thêm một chữ nhưng, như một cái dấu lặng nằm giũa cuộc đời vốn nhiều sóng gió của chị. Thời gian qua đi,người ta mới nhận ra, anh không tốt như thế. Một người con trai không nghề nghiệp ổn định, lại hay rượu chè, cờ bạc. Người đó ở nhà chị nhưng không làm gì cả, suốt ngày rượu chè, Nhưng dù sao, anh vẫn là Vũ của chị. Cũng chẳng bao lâu, khi chị vẫn chưa hồi phục, Vũ của chị lại bỏ chị ra đi. Chị lại đau, và…….. cũng lại không khóc. Tết, chúng tôi đến thăm chị, Chị gầy hơn nhiều, xanh xao, đôi mắt một mí đờ đẫn, nhìn chúng tôi mà k một cảm xúc. Khi chúng tôi vô tình nhắc đến Vũ, chị cười nhạt, “ Chị bỏ rồi” Thế thôi. Chị lại im lặng, không khóc cũng không cười. Chị đau lắm, nhưng sao chị không khóc, rất lâu rồi, chị không khóc, có lẽ chị đã khóc hết nước mắt rồi, số phận nghiệt ngã đã cướp hết nước mắt của cô gái này, Chúng tôi trở về, trong lòng cứ mãi ám ảnh hình ảnh của một người con gái, khuôn mặt xanh xao, không cảm giác, mệt mỏi và ……….. đầy bất hạnh,
Cũng đã gần 2 tháng qua đi, chị vẫn thế, nửa tỉnh nửa mơ, và………….. vẫn không thể khóc.
Chị à, cuộc sống bất hạnh và éo le như thế đó, Nhưng chị hay mạnh mẽ lên nhé, đừng yếu đuối như thế nữa, chị đã làm rất tốt rồi mà, cố gắng hơn nữa đi chị, hạnh phúc sẽ đến với chị mà. Và chị ơi, hãy cứ khóc như trc đây đc k chị, hãy khóc đi để mọi ng biết chị vẫn còn cảm xúc, vẫn còn những rung động, suy nghĩ của một con người, Có buồn rầu, đau khổ, mới biết thế nào là hạnh phúc chứ chị.Và chị ơi, em vẫn sẽ khóc, để biết em vẫn còn trái tim, sẽ sống với cảm xúc thực cửa mình, sẽ để những giọt nước mắt rơi, cho dù điều đó là yếu đuối, Sẽ tự nhiên và sống thôi chị ạ, khi đói thì ăn, khi khát thì uống, khi buồn thì khóc và vui thì cười, Vì dù có thế nào, chúng ta vẫn phải sống.

by haha_emne » Sat Feb 25, 2012 1:04 am

Giá như thời gian dừng lại đó, hoặc chăng là phát triển ty đó của chị lên lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Giá như ông trời thương tình để mọi chuyện mãi tốt đẹp như thế nhỉ. Và giá như….. tất cả nhưng điều tiếp theo chỉ là một cơn ác mộng, thế thì đời chị đã bớt khổ, thế thì một lúc nào đó chỉ sẽ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, và sống với thực tại mà thôi. Một thực tại có anh, yêu anh, và hạnh phúc vì được yêu thương.
Tết năm 3, về ngỉ tết, anh đưa chị về ra mắt, 2 người đã xác định rõ ràng rồi, nên cần sự cho phép của 2 gia đình. Nhưng khi gặp, gia đình anh lại tỏ ý không bằng lòng. Thực sự có rất nhiều lí do mà họ đưa ra. Họ nói không thik cho con lấy con gái cùng làng, hay k thik con dâu quá giỏi, và………… vì gia đình chị nghèo, lại nhiều tai tiếng. Có lẽ tất cả mọi người đều hiểu lí do chính là gì. Nhưng đó đâu phải lỗi của chị. Chị đâu có quyền chọn lựa cha mẹ, hoàn cảnh cho mình. Có trách thì trách số phận chị hẩm hiu, có trách thì trách người đã sinh ra chị mà không thể cho chị một cuộc sống bình thường. Còn chị, chị đã làm tôt nhất khả năng của mình rồi ma, chưa bao giờ khuất phục trước khó khăn, lẽ nào một tình yêu chân thành cũng không thể cho chị sao. Cũng từ thời gian ấy, người con trai mà chị yêu bằng cả trái tim đã xa lánh, lạnh nhạt, đã hờ hững làm tan nát một trái tim vốn dĩ đã mang nhiều vết sẹo. Chị khóc, Chưa khi nào chúng tôi thấy chị khóc nhiều đến thế, khóc cho cạn nước măt, khóc cho mệt mỏi và tìm cho mình chốn dung thân ở giấc ngủ dở dang. Anh đi, đi thật xa, Và trái tim ấy lại trở nên băng giá, băng giá và cô đơn hơn bao giờ hết,Chị không con khóc nữa………. và cũng không cười nữa. Chúng tôi thây rất rõ những thay đổi khác thường của chị, Chị lao vào học và học, suốt ngày chỉ chăm chăm đống sách vở mà quên ăn , quên ngủ, ngày 3 ly café đen không đường. Và cũng từ đó, chị quên đi cách thể hiện những cảm xúc của mình ra bên ngoàiCứ thế, chị trông xanh xao và gầy đi trông thấy. Chị cũng quên mất cách nói chuyện với mọi người, cứ nhôt. Mình trong thế giới riêng của mình, và hình ảnh một người con trai cũ- Vũ.
Bác sĩ nói chị mắc căn bệnh trầm cảm, và cú sốc tâm lí lần này thực sự làm chị gục ngã. Chúng tôi chỉ biết xót thương, cố găng trò chuyện vói chị, nhưng mọi công lao đều vô ích, Chị ốm ngày càng nặng. Thời gian cứ thế trôi qua. Đã hè năm 3, kì thi đến, Những ngày tồi tệ với chị, có lẽ mọi thứ đảo lộn hoàn toàn trong lòng chị, có gì trong suy nghĩ của người con gái đó, Tôi không biết, có hôm chị bỏ thi, ở nhà ngủ, có hôm bạn bè nói mãi chị đến phong đợi thi, lúc xắp thi thì bỏ về, cứ thê,s chị bỏ hơn nửa số môn thi. Thực ra ma nói, ai cũng hiểu bệnh của chị khi đó, nhưng tất cả mọi người đều hi vọng chị có thể hoàn thành kì thi lần này và về nhà để chưa bệnh, nhưng tất cả vô ích. Một chiều mưa, những môn thi cuối cùng, chị đang ngủ, bỗng giật mình tỉnh giậy, rồi vội vàng bỏ quần áo vào ba lô nhỏ, bỏ về nhà, Không ai cản nổi đôi chân ấy, không ai biêt phải làm sao cả. Đành để chị về. Chị về quê vào những ngày đầu tháng 7 , nắng nóng, Quảng Trị gió lào cát trắng, Chị lại nửa tỉnh nửa mơ với những suy nghĩ không bình thường, Chị đi tìm anh, Vũ của chị, Chị không quản nắng nóng, đi bộ 5km đến nhà tìm anh, Nhưng người đó độc ác quá, tàn nhẫn quá, người đó lánh mặt không gặp chị, Làm chị đợi, đợi mãi, rồi ngất đi trước cổng gia đình đó. Chị phải vào viện.

phần 1 - Em vẫn sẽ khóc chị à.

by haha_emne » Fri Feb 24, 2012 1:36 am

Những dòng tâm sự chân thành, thay lời muốn nói với chị, rằng chị ơi, em sẽ không như chị đâu, em sẽ vẫn cho mình cái quyền được khóc.
Em gọi chị bằng chị, không phải vì chị hơn tuổi em, cũng không phải vì chị học hơn lớp em, mà đơn giản, vì em biết, em cần phải gọi là chị. Có thể, những giọt nước mắt của chị còn ít hơn em nhưng, nỗi đau mà chị chịu, còn lớn hơn em rất trăm ngàn lần.
Em, con bé ngốc ngếch, không bình thường, đó là mọi người nhận xet thế chứ không phải tại em đâu. Một đứa mít ướt, hơi chút là khóc, hơi khó khăn là chạy trốn, vì em thấy sợ, sợ tất cả mọi thứ xung quanh em. Đứa con gái mà từ nhỏ đến lớn, trong đầu chỉ biết học, và học. Thực ra em cũng muốn vui chơi, cung muốn được như các bạn, được chơi đùa thoải mái , mùa hè nghỉ học, em cũng muốn chơi trại hè, cũng muốn được ca hát với các bạn trong xóm. Nhưng có lẽ, khi em còn chưa đủ can đảm để đòi hỏi theo những điều mình thích ấy, em phải làm một đứa con ngoan ngoãn, phải là niềm hi vọng của bố mẹ em đã chị ạ. Và thế là em học, bạn bè cũng rời xa em dần dần, khi khó khăn lắm em mới thân được với ai đó thì lại nhanh chóng tạm biệt, rất khó khăn để gặp lại, để chơi với họ. Em ngốc nghếch chọn cho mình cách cô đơn để đi qua tuổi thơ đầy biến động. Cho mình quyền được khóc để cho mọi nỗi buồn trôi theo những giọt nước mắt non thơ. Giá như em học giỏi, giá như ông trời thương tình cho em thêm chút thông minh, thì có lẽ, em đã không phải khóc nhiều như thế. Thất bại, tuyệt vọng, cô đơn và cô đơn, em yêu đuối nhôt mình trong cái vỏ bọc của chính mình, Có mỗi một nỗi buồn đó, mà cứ gậm nhấm gặm nhấm, ngày này qua ngày khác, đến tận khi tâm hồn cô độc biến mình thành kẻ bất hạnh nhất thế gian, cái thế gian bé nhỏ, của một con bé chứa bước chân ra khỏi vòng tay của bố mẹ.
Vào đại học, em gặp chị, kém em 2 tuổi, nhưng học trên một lớp, cô gái nhỏ nhắn, mắt một mí rất đặc biệt, nhưng học rất giỏi. Từ nhỏ, chị đã học trường chuyên, lên cấp 3 đi thi học sinh quốc gia, giải 3 môn tiếng anh. Vào đại học, năm nào cũng được học bổng. Em đã rất khâm phục chị, đã bao lần ao ước được như chị, vì trong suy nghĩ của em, luôn muốn làm một đứa con ngoan của bố mẹ, làm cho bố mẹ tự hào. Nhưng đó chỉ là ước muốn thôi chị à. Nhưng em đâu có biết, câu chuyện về người con gái bất hạnh -những gì mà chị trải qua, liệu rằng em có hiểu.
Con bạn cùng phòng cùng quê với chị, cũng có anh em gì đó nên hiểu khá rõ hoàn cảnh của chị. Phòng em, đã bao lần im lặng, xót xa khi nghe kể về câu chuyện ây.
Hồi đó, mẹ chị còn trẻ, rất xinh, là hoa khôi của làng, có nhiều người theo đuổi, nhưng lại không yêu ai chung tình. Rồi bị đánh ghen, phải bỏ làng đi vào tây nguyên làm cafe. Trong đó, cô gái ấy yêu một thầy giáo,Họ yêu nhau, rùi cô ấy có thai, cô trở về làng và chuẩn bị đám cưới. Nhưng cô đợi mãi, đợi mãi, người cô yêu vẫn khống thấy về. Hoá ra, người đàn ông bội bạc đó đã kết hôn với 1 người con gái khác, bỏ mặc cô ấy một mình, Cô sinh con, và chị ấy có mặt trên đời này, ngoài sự mong đợi của mọi người, một đứa bé không cha.
Người mẹ xinh đẹp nhưng lăng nhăng ấy lại bỏ lại hài nhi bé nhỏ của mình ra đi, niềm Nam xa xôi, Từ nhỏ, chị sống cùng cậu ruột trên thành phố, cuộc sống cũng gọi khá giả. Nhưng một ngày, cậu chị tai nạn mà qua đời, chị phải sống cùng mợ, một người vừa thân thiết vừa xa lạ, Nhưng chị học giỏi lắm, toàn được học trường chuyên. Chị đã sống như thế, mạnh mẽ và cứng cỏi như thế, người ta thương chị bao nhiêu, thì khâm phục chị bấy nhiêu. Cứ thế chị lướn lên, trong sự cô đơn không tình yêu thương của cha mẹ, trong sự khắt khe của người mợ, trong sự trống trải không bạn bè. Năm đó, năm lớp 12 khi biết chị đạt giải 3 quốc gia tiếng anh và đậu đâị học, chị được gặp ba, người mà suốt gần 20 năm trời chị chua hề biết mặt, không một lời hỏi thăm, chỉ biết rằng, chị còn một người ba trên đời này. Hè năm đó, chị vào tây nguyên, nhưng khi trở về, trong lòng người con gái ấy, lại mang thêm một nỗi đau, một vết sẹo mới vẫn đang chảy máu. Ngày đó, chị có khóc không nhỉ. Và cũng từ đó, chị chọn cô đơn, từ bỏ mỏi hi vọng, về ba mẹ, vè hạnh phúc mong manh mà chị vẫn thường ấp ủ.
Thế rồi chị gặp anh, người bạn cùng học cấp 2 mấy năm không gặp. Họ nói chuyện, tâm sự rồi yêu nhau. Tình yêu đầu tươi đẹp, làm sống lại một trái tim đã đóng băng từ lâu. đã đánh thức những mơ ước nhỏ nhoi của một người con gái bất hạnh, đã nhen nhóm những giấc mơ bình dị về một gia đình hạnh phúc. Em đã thấy, nụ cười của chị, hồn nhiên lắm, hạnh phúc lắm, hoàn toàn khác với người con gái u sầu trước đây em đã gặp.

Top