by Kem Chien » Tue Jan 10, 2012 9:04 pm
Nhật ký, ngày... tháng... năm
Nghĩ lại đi anh, nghĩ lại đi, xem anh có nhớ em không, xem thật sự trong anh em là gì. Nghĩ lại đi xem nhưng lúc gặp nhau anh có mong chờ háo hức như em, và mỗi lúc chào tạm biệt nhau, anh có thấy nhớ em như lâu lắm rồi không gặp. Nghĩ lại đi nhé, xem anh có thực sự cần em như anh đã nói, có thực sự không bao giờ bỏ rơi em không? Tim anh có nhảy cẫng lên khi nhận được tin nhắn của em như khi em nhận được một tin nhắn nào đó và cứ nghĩ là của anh. Nghĩ lại đi anh, xem coi ta đã hiểu nhau ra sao, như thế nào, xem những nỗi mong chờ của em, nước mắt, hi vọng, liệu đã được bù đắp bao nhiêu. Nếu thực sụ là anh nhớ em và trong anh em quan trọng. Nếu thực sự anh cần em thì sao anh lại im lặng thế. Hình như em đang cần anh quá nhiều, gửi tin nhắn, chờ, gọi điện, chờ. không biết đã chờ bao lâu, không biết hi vọng bao nhiêu lần rồi thất vọng. Cứ cho là anh cần một khoảng riêng cho mình. Cứ cho là anh muốn ở một nơi nào đó không có em. Cứ cho là tâm trạng anh không tốt và không muốn em ảnh hưởng. Và cứ cho là vì một nghìn lý do nào khác đi chăng nữa thì cũng đừng bỏ rơi em như thế, a biết không? Anh cũng biết mà, em sẽ buồn, em rất dễ suy nghĩ. Đến bao giờ sẽ thôi không thất vọng nữa, sẽ không phải khóc vì anh, sẽ không phải ngóng trông nhiều như thế, sẽ không phải chạy ra đường một mình và giả vờ với mọi người là em đang đi với anh, rất hạnh phúc. Nói cho em biết đến bao giờ đây? Bây giờ đây em ngạt thở với những gì em xây lên, với tất cả cảm giác của em với anh. em không cần những lời xin lỗi, không cần những cú điện thoại cúp vội, không cần những tin nhắn bù đắp. em cũng đã chán những lời giải thích. Cái em cần chỉ có anh thôi. Nhưng khó cho anh quá, phải không? Vậy thì thôi, em không cần cả anh nữa. Nếu yêu thương trao đi quá nhiều, điều đó đồng nghĩa với yêu thương chẳng bao giờ được đáp đền một cách trọn vẹn. Em đã hiểu và đã tập quen rùi.
Nhật ký, ngày...tháng...năm...
Lắm lúc cứ ngồi cười một mình, tự trách mình sao ngốc thế, cứ cho là họ cần mình lắm, cứ cho là họ yêu thương mình hết mực, nhưng sao lại im lặng và để mọi thứ phó mặc cho thơi gian như vậy? Ừ thì trước kia không cần những lời xin lỗi, không cần những cú điện thoại úp vội, không cần một tin nhắn bù đắp hay một lời giải thích. Nhưng anh à, thà anh cứ làm như vậy đi, còn hơn là anh cứ im lặng mãi như thế. Người ta bảo: im lặng không có nghĩ là ngừng yêu thương, nhưng anh biết không trong yêu thương, im lặng là gần như đánh mất. Vậy thì nếu coi em như một phần nhỏ trong niềm hạnh phúc của anh thì đừng im lặng anh nhé! Em sợ lắm một ngày người buông tay không phải là anh, mà là chính bản thân em. Em sợ con tim mình không đủ sức để chờ đợi trong vô vọng. Em sợ lắm sự im lặng của anh và cả chính mình nữa. Em biết rằng ai cũng cần phải có cho mình những khoảng lặng. Em cũng phải dành cho mình một khoảng lặng trong khi chờ đợi anh, để suy nghĩ về tất cả, về những gì mình đã đánh mất. Em không biết mình có nên chờ đợi nó quay về không, mình có nên lên tiếng trước, phá tan sự im lặng này không. Nhưng anh à, con gái mà, lòng tự trọng và tự kiêu không cho phép em lên tiếng trước, huống hồ, trong việc này em cảm thấy mình không có lỗi. Mặc dù yêu và mặc dù rất yêu, em cũng sẽ im lặng. Còn anh, anh có biết là, nếu anh cứ im lặng như thế anh sẽ mất em không? Em đã thôi chẳng còn nhớ, chẳng còn chờ mong một tin nhắn quan tâm của ai đó trước khi đi ngủ. Cũng chẳng còn những cú điện thoại đánh thức em dậy đi học, nhắc em mặc áo ấm mỗi khi gió mùa về. Em ghét sự im lặng lắm! Nó đã cướp em khỏi cuộc đời anh mà anh chẳng một lần giữ lại. Những kí ức đẹp đẽ, dù tiếc nuối thật đấy, nhưng vẫn sẽ bị gạt sang một bên để lại sự trống rỗng trong hai trái tim đã để lạc mất nhau trong sự lặng thinh khó hiểu. Em nhận ra rằng qua những sóng gió, tình yêu của em dành cho anh không còn là những phút lãng du. Từ lâu, em đã ngắm nhìn anh bằng con mắt say mê của người con gái đang yêu, cũng lặng yêu khi bóng anh khuất sau con ngõ nhỏ ngày hôm ấy. Ừ thì biết là ta đã đánh mất nhau, nhưng vẫn có một góc nhỏ trong tim em vẫn lặng yên chờ ngày anh trở về và khi ấy, em biết, mình sẽ không thể im lặng thêm được nữa.
[color="#ff00ff"][SIZE="3"][font="Book Antiqua"][i]Nhật ký, ngày... tháng... năm
Nghĩ lại đi anh, nghĩ lại đi, xem anh có nhớ em không, xem thật sự trong anh em là gì. Nghĩ lại đi xem nhưng lúc gặp nhau anh có mong chờ háo hức như em, và mỗi lúc chào tạm biệt nhau, anh có thấy nhớ em như lâu lắm rồi không gặp. Nghĩ lại đi nhé, xem anh có thực sự cần em như anh đã nói, có thực sự không bao giờ bỏ rơi em không? Tim anh có nhảy cẫng lên khi nhận được tin nhắn của em như khi em nhận được một tin nhắn nào đó và cứ nghĩ là của anh. Nghĩ lại đi anh, xem coi ta đã hiểu nhau ra sao, như thế nào, xem những nỗi mong chờ của em, nước mắt, hi vọng, liệu đã được bù đắp bao nhiêu. Nếu thực sụ là anh nhớ em và trong anh em quan trọng. Nếu thực sự anh cần em thì sao anh lại im lặng thế. Hình như em đang cần anh quá nhiều, gửi tin nhắn, chờ, gọi điện, chờ. không biết đã chờ bao lâu, không biết hi vọng bao nhiêu lần rồi thất vọng. Cứ cho là anh cần một khoảng riêng cho mình. Cứ cho là anh muốn ở một nơi nào đó không có em. Cứ cho là tâm trạng anh không tốt và không muốn em ảnh hưởng. Và cứ cho là vì một nghìn lý do nào khác đi chăng nữa thì cũng đừng bỏ rơi em như thế, a biết không? Anh cũng biết mà, em sẽ buồn, em rất dễ suy nghĩ. Đến bao giờ sẽ thôi không thất vọng nữa, sẽ không phải khóc vì anh, sẽ không phải ngóng trông nhiều như thế, sẽ không phải chạy ra đường một mình và giả vờ với mọi người là em đang đi với anh, rất hạnh phúc. Nói cho em biết đến bao giờ đây? Bây giờ đây em ngạt thở với những gì em xây lên, với tất cả cảm giác của em với anh. em không cần những lời xin lỗi, không cần những cú điện thoại cúp vội, không cần những tin nhắn bù đắp. em cũng đã chán những lời giải thích. Cái em cần chỉ có anh thôi. Nhưng khó cho anh quá, phải không? Vậy thì thôi, em không cần cả anh nữa. Nếu yêu thương trao đi quá nhiều, điều đó đồng nghĩa với yêu thương chẳng bao giờ được đáp đền một cách trọn vẹn. Em đã hiểu và đã tập quen rùi.
Nhật ký, ngày...tháng...năm...
Lắm lúc cứ ngồi cười một mình, tự trách mình sao ngốc thế, cứ cho là họ cần mình lắm, cứ cho là họ yêu thương mình hết mực, nhưng sao lại im lặng và để mọi thứ phó mặc cho thơi gian như vậy? Ừ thì trước kia không cần những lời xin lỗi, không cần những cú điện thoại úp vội, không cần một tin nhắn bù đắp hay một lời giải thích. Nhưng anh à, thà anh cứ làm như vậy đi, còn hơn là anh cứ im lặng mãi như thế. Người ta bảo: [color="#48d1cc"][b][color="#00bfff"]im lặng không có nghĩ là ngừng yêu thương, nhưng anh biết không trong yêu thương, im lặng là gần như đánh mất.[/color][/b][/color] Vậy thì nếu coi em như một phần nhỏ trong niềm hạnh phúc của anh thì đừng im lặng anh nhé! Em sợ lắm một ngày người buông tay không phải là anh, mà là chính bản thân em. Em sợ con tim mình không đủ sức để chờ đợi trong vô vọng. Em sợ lắm sự im lặng của anh và cả chính mình nữa. Em biết rằng ai cũng cần phải có cho mình những khoảng lặng. Em cũng phải dành cho mình một khoảng lặng trong khi chờ đợi anh, để suy nghĩ về tất cả, về những gì mình đã đánh mất. Em không biết mình có nên chờ đợi nó quay về không, mình có nên lên tiếng trước, phá tan sự im lặng này không. Nhưng anh à, con gái mà, lòng tự trọng và tự kiêu không cho phép em lên tiếng trước, huống hồ, trong việc này em cảm thấy mình không có lỗi. Mặc dù yêu và mặc dù rất yêu, em cũng sẽ im lặng. Còn anh, anh có biết là, nếu anh cứ im lặng như thế anh sẽ mất em không? Em đã thôi chẳng còn nhớ, chẳng còn chờ mong một tin nhắn quan tâm của ai đó trước khi đi ngủ. Cũng chẳng còn những cú điện thoại đánh thức em dậy đi học, nhắc em mặc áo ấm mỗi khi gió mùa về. Em ghét sự im lặng lắm! Nó đã cướp em khỏi cuộc đời anh mà anh chẳng một lần giữ lại. Những kí ức đẹp đẽ, dù tiếc nuối thật đấy, nhưng vẫn sẽ bị gạt sang một bên để lại sự trống rỗng trong hai trái tim đã để lạc mất nhau trong sự lặng thinh khó hiểu. Em nhận ra rằng qua những sóng gió, tình yêu của em dành cho anh không còn là những phút lãng du. Từ lâu, em đã ngắm nhìn anh bằng con mắt say mê của người con gái đang yêu, cũng lặng yêu khi bóng anh khuất sau con ngõ nhỏ ngày hôm ấy. Ừ thì biết là ta đã đánh mất nhau, nhưng vẫn có một góc nhỏ trong tim em vẫn lặng yên chờ ngày anh trở về và khi ấy, em biết, mình sẽ không thể im lặng thêm được nữa.[/i][/font][/size][/color]