Chính cậu ấy!!!

Post a reply

Confirmation code
Enter the code exactly as it appears. All letters are case insensitive.
Smilies
:4ever: :sr :air_kiss: :angry: :ban: :biggrin: :birthday: :blink: :blush: :brunette: :bs_nostealinganythi :bs_nostealinganythi :cards: :close: :closed: :congrates: :connie_19: :connie_25: :connie_25_2: :connie_33: :connie_37: :connie_dancegirl: :connie_dancegirl_2: :connie_running: :cool: :crazy: :crazy_devil: :crigon_04: :dance: :dance3: :drag_01: :drag_01_2: :dry: :d_birthday: :excl: :fans: :fans_2: :fechten2: :fechten2_2: :flag_of_truce: :gdjob: :gdluck: :gdluck_2: :girl_cray: :give_rose: :gogo: :good: :guns: :happy:
View more smilies

BBCode is ON
[img] is ON
[url] is ON
Smilies are ON

Topic review
   

Expand view Topic review: Chính cậu ấy!!!

Chính cậu ấy!!!

by gabong94 » Sat Oct 22, 2011 9:33 pm

Kìa Kìa!
Một con nhóc nhỡ xe bus vì ngủ dậy muộn đang hộc tốc chạy theo một cách đến...TUYỆT VỌNG! Nó đứng khựng lại,hai tay chống gối thở ra như vừa trỏ về từ cuộc thi Ma - ra - tông xuyên Việt. Thế mà giá cho sự mệt nhọc ấy không phải một tấm huy chương vàng, bạc hay đồng, hoặc đơn giản hơn là...xe bus dừng lại cho nó leo lên. Sự mết nhọc ấy chỉ được trả giá bằng một con số O tròn trĩnh. Nó phụng phịu, giậm chân, quay lại trạm chờ. Biết sẽ muộn giờ nhưng chẳng còn cách nào khác. Và tia hy vọng lại le lói khi thấp thoáng thấy bóng chiếc xe bus. "Let's go!" - nó nói rồi đứng lên: mọi người chen lấn nhau bước lên. Nó ghét sự chen chúc, xô bồ, vì thế nó nguyện là người nhường nhịn vì một xã hội...yên bình. Và để tỏ ra mình là người không thích chen lấn, trong khi mọi người đang lên xuống tấp nập, nó cố trách một bên và ngoái nhìn linh tinh chỗ khác. Cho tới khi...chiếc xe lăn bánh, và nó...chạy theo.
- Ớ...ớ! Chờ với nào! - Nó hét lên, tay vịn vào thành xe.
Một bàn tay giơ ra, nó túm lấy chẳng cần biết đó có phải giành cho mình hay không. nhảy phụp lên xe, nó thở dốc ra một cái thật mạnh, như vừa thoát khỏi một tai hoạ. Nó buông bàn tay ban nãy ra, ngước lên nhìn. Có luồng điện?! Nguy hiểm quá! Ánh mắt nó xác định được ngay toạ độ điểm nhìn là khuôn mặt của...ân nhân. Là một chàng trai. Lại có điện nữa kìa! Nó đứng như chôn chân, rướn cái cổ ngắn lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu ta. Từ gì xuất hiện với vận tốc ánh sáng trong đầu nó lúc đó? " Handsome!'' - Phải! Chính là từ đó! Nó chỉ có thể nghĩ được một từ như thế để tả về cậu, tuy nhiên, thế là quá đủ.
" Hắt...xì!"
Chết tiệt! Sao lại "hắt ...xì!" ngay vào lúc này nhỉ?!? Bất lịch sự quá! Nó xoa xoa cái mũi như dỗ dành rồi gãi đầu cảm ơn. Handsome nhìn nó, cười tinh nghịch, nó ngượng ngùng, cúi gập mặt, cúp rúp chen qua dòng người chật khựng trên xe để tìm kiếm một chiếc ghế nào đó chẳng may còn sót. Thật ngớ ngẩn vì điều đó! Nhưng pháp luật không phạt, cũng không đánh thuế người ta mong ước. Haizzz... Thảm hại rồi đây! Chẳng còn cái ghế nào sót lại như lòng mong mỏi của nó. Lại thảm nữa: Một con bé mười bảy tuổi, cao một mét tư. Giờ thì hết tự hào về vóc dáng...Đôrêmon của mình, vì chiều cao "lí tưởng" ấy không thể giúp nó túm lấy móc ở trên xe. Rồi nó lại ngả như cây mùa bão sau mỗi cú ngoặt xe ngoạn mục của bác tài xế cho mà coi. Nghĩ tới đây thấy rùng cả người. Nó chấp nhận sự thật phũ phàng và níu tay vào thành ghế để giảm bớt tốc độ sự va chạm của những lần vòng xe. Rồi chuyện gì đã xảy ra khi nó đang mang một bộ mặt ...KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC? Cậu ấy (handsome) lại hiện ra ( như bụt! Hehe!!!) với một nụ cười thật...đáng ngưỡng mộ. Kìa kìa! Lại nữa rồi! Đừng có vì ngưỡng mộ mà đèn xanh bật lên một loạt vậy chứ, không tốt đâu, tắt bớt đi nếu không muốn bị mất mặt thêm một lần nữa trước mặt hansome. OK! Tắt ngúm cả rồi, khi cậu ta hỏi: " Em học lớp mấy rồi? Để anh đoán nhé! Lớp 6 hay 7. Đúng không? Anh rất tự hào về khả năng nhìn người đấy trông em cũng chỉ khoảng bằng tuổi em gái anh thôi. Khéo học cùng trường cũng nên.". Tắt ngúm cái nụ cười xinh xinh, nó sổ ra cho hansome một tràng : "Ôii trời!" - kèm một cái đảo mắt kiểu Hàn mà nó kì công học vẹt - " Tưởng người tử tế...ai ngờ!" - nó thở dài, là lẩm nhẩm, mắt nhìn ra hướng khác. " Hả!? Em nói gì?". Nó lại nhìn handsome ( theo nó lúc đó thì, đáng gọi tên này là " tên handsome chết tiệt" ). " Thế..."anh" nghĩ là "anh" nói đúng hả?! Anh nghĩ anh là thầy bói à? Bây giờ không phải là thời đại "nhìn mặt, bắt hình dong" đâu, hiểu chưa?" - nó gọi "anh" theo một kiểu rất...khiêu khích. Handsome ngớ người về thái độ lạ lẫm, khó chịu của nó, cười như mếu, nói ( Thề là handsome đã bị nó doạ cho chết khiếp): "Ồ!...ờ...Anh xin lỗi! Có lẽ anh đã quá tự tin về khả năng phán đoán của mình! Vậy! Để anh đoán lại nhé! Ừm...!Có lẽ là do em lớn trước tuổi cả về vóc dáng lẫn suy nghĩ: em học lớp 5, phải không? Hì...! Anh đoán vậy?" (gãi đầu, mặt nhăn nhỏ, cười như...khóc).
Nghe thế, và nó...hét lên: " GÌ" - đủ để tất thảy mọi người có mặt trên xe đỏ dồn ánh mắt về nó với một con mắt...ngưỡng mộ về khả năng la hét và sự vô duyên, không quên bộ mặt " căm thù" vì làm họ một pha chói tai, đến cả bác tài xế cũng giật mình mà phanh một cái theo quán tính. Nhận ra điều đó, nó thôi ngay bộ mặt cau có, quay hết chỗ này đến chỗ khác, tươi cười, xin lỗi về sự lỗ mãng của mình. Khi quay được đúng một vòng, khi mọi người đã thôi không chú ý đến nó nữa, ánh mắt của nó đã hướng trở lại mũi giày của hansome. Tắt ngúm cái nụ cười một cách bất ngờ như dùng một trăm lít nước chỉ để dập một đốm lửa; bộ mặt nó lại trỏ lại " bờ - la- sát" hơn lủctước mà quên đi rằng, người cần nó xin lỗi nhất có lẽ phải là người nó chuẩn bị trút lên đầu một tá sự hằn học vì tiếng hét ấy đã làm cho hansome đứng như bị đóng xuống nền xe. Nó bắt đầu "trút bầu"...bực dọc lên người đối diện, con mắt sắc lẻm của nó dính chặt lấy khuôn mặt hansome tội nghiệp: " Có phải ngươi cố tình chọc tức ta không?Hả?" - nó nghiến răng, đập tay vào ngực hansome. Thấy con bé này gớm mặt, với bản tính ...lương thiện, hansome lắc đầu lia lịa, sợ sệt, đoi mắt yếu ớt mong sự cứu giúp. Được thế, nó lại tiếp:"Ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu mà cứ hết lần này đến lần khác chọc ta tức điên lên! Hả? Có phải châm chọc người khác là thú vui của ngươi không?", handsome lại lắc đầu. " Không à? Ngươi lắc đầu là xong à? Ngươi tưởng ta tin lời ngươi chắc?! ta không tin đâu!" Hansome thấy bối rối vô cùng,chẳng hiểu có chuyện gì. Nó lại lấy ngóc trỏ dí vào bụng hansome theo từng chữ nói ra: " Có phải ngươi châm chọc hình dáng Đôrêmon của ta không? ta cấm ngươi nhé! Nhớ chưa?!", hansome gật đầu cái "rụp".
Xe khua vòng rộng. Nó chao đảo. Nhanh như cắt, hai tay handsome giữ lấy vai nó. Hai ánh mắt gặp nhau. Điện. Trìu mến. Nó lại trở lại là một phù thuỷ:" Thôi1 Ngươi bỏ ta ra đi! Ta không cần ngươi phải giữ! ta...". Handsome cắt ngang:" Này! Sao đàng ấy gớm mặt thế? Kinh thật! Tớ xin lỗi! Nghĩa là đằng ấy đã lớn rồi chứ gì? Ờ! Tớ xin lỗi nha. Tớ thực sự không biết chứ có cố tình đâu! Thôi! Làm bạn! Lớn tuổi hơn hay ít tuổi hơn thì cũng gọi "bạn" cho thân thiện!" - handsome cười, đưa tay ra trước mặt nó.Nó thở dài "haizzz...xì", bỏ qua, định đưa tay ra thì...xe lại khua vòng. "A...á...á...!" - nó suýt ngã nhàoẩ nếu hansome không đỡ lấy. Xe đã trỏ lại "trạng thái bình thường" , nhưng nó vẫn cứ mê mẩn trong mộng mị khi ngã vào tay handsome, nó nhìn cậu không chớp. Rồi bỗng bị tiếng phanh xe bus đánh thức, nó bật dậy, gãi đầu, cố giữ nụ cười không cho bật ra bằng cách...cắn môi dưới. hansome cười, vỗ vai nó: " Xuống nào bạn!".
Chợt nhớ ra là mình muộn học, nó "há!" lên một tiếng rồi bước xuống khỏi xe bus. Vừa lúc đó thì trống trường vang lên. Có người chạy về phía cổng trường, kéo tay nó đi: "Vào nào!muộn rồi!" - đó chính là cậu ấy - handsome.Image

Top