by Bom » Sat Sep 17, 2011 10:08 pm
Thanh thản!
Gió bỏ em chạy trốn theo mùa
Mặt trời khóc chiều nay anh ạ
Em cô đơn giữa 2 miền nghiệt ngã
Miền ko anh và ko cả chính em.
Nơi yêu thương hình như em lạc lối
Lần lữa đi, lần lữa đứng chờ
Ngã 7 ngã 3 đường sao nhiều quá
Em đơn phương ko tìm nổi chính mình
Ném nỗi buồn vào tận đáy thời gian
Ko dám tin lòng mình thanh thản thế
Cắt một thuở đam mê vào nỗi nhớ
Dấu một thời cứ ngỡ được anh yêu.
(st)
Ảo ảnh!
Tôi đã chôn, sao anh cứ hiện về
Nấm mồ ấy ko một lần hương khói
Vùi chôn anh trong quãng đời nông nổi
Tôi bồi hồi, tôi bối rối, tôi yêu.
Romeo giữa cuộc đời này có được bao nhiêu
Mà sao tôi dám làm Juliet
Ảo ảnh kia ảo ảnh đến khôn cùng
Mồ anh đó tôi chôn bằng nước mắt.
(st)
Diêm!
Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em ko nghĩ thế!
Bởi que diêm chỉ một lần lóe sáng
Còn vỏ bao cháy đến trăm lần.
Em ko thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để làm sáng...
Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này, đến lần sau lấp lánh
Rất đa tình rồi phụ bạc như không.
Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé xíu
Cháy đến tận cùng của thân diêm trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng hiểu: Đã được yêu!
Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu
Và sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Ko oán hờn đâu vì em tin mình được
Chứ yêu nhiều, bạc phếch có gì đâu.
Nếu muốn suốt đời mãi ở bên nhau
Thì câu ví kia xin người rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi mãi
Mà tình yêu cần đi suôt cuộc đời...
(st)
[color="red"][b]Thanh thản![/b][/color]
[color="blue"]Gió bỏ em chạy trốn theo mùa
Mặt trời khóc chiều nay anh ạ
Em cô đơn giữa 2 miền nghiệt ngã
Miền ko anh và ko cả chính em.
Nơi yêu thương hình như em lạc lối
Lần lữa đi, lần lữa đứng chờ
Ngã 7 ngã 3 đường sao nhiều quá
Em đơn phương ko tìm nổi chính mình
Ném nỗi buồn vào tận đáy thời gian
Ko dám tin lòng mình thanh thản thế
Cắt một thuở đam mê vào nỗi nhớ
Dấu một thời cứ ngỡ được anh yêu.[/color]
[color="darkorange"]
(st)[/color]
[color="red"][b]Ảo ảnh![/b][/color]
[color="sienna"]Tôi đã chôn, sao anh cứ hiện về
Nấm mồ ấy ko một lần hương khói
Vùi chôn anh trong quãng đời nông nổi
Tôi bồi hồi, tôi bối rối, tôi yêu.
Romeo giữa cuộc đời này có được bao nhiêu
Mà sao tôi dám làm Juliet
Ảo ảnh kia ảo ảnh đến khôn cùng
Mồ anh đó tôi chôn bằng nước mắt.[/color]
[color="darkorange"](st)[/color]
[color="red"][b]Diêm![/b][/color]
[color="green"]Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em ko nghĩ thế!
Bởi que diêm chỉ một lần lóe sáng
Còn vỏ bao cháy đến trăm lần.
Em ko thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để làm sáng...
Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này, đến lần sau lấp lánh
Rất đa tình rồi phụ bạc như không.
Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé xíu
Cháy đến tận cùng của thân diêm trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng hiểu: Đã được yêu!
Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu
Và sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Ko oán hờn đâu vì em tin mình được
Chứ yêu nhiều, bạc phếch có gì đâu.
Nếu muốn suốt đời mãi ở bên nhau
Thì câu ví kia xin người rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi mãi
Mà tình yêu cần đi suôt cuộc đời...[/color]
[color="darkorange"](st)[/color]