Truyện ngắn : Lời thế hồng ngọc

Post a reply

Confirmation code
Enter the code exactly as it appears. All letters are case insensitive.
Smilies
:4ever: :sr :air_kiss: :angry: :ban: :biggrin: :birthday: :blink: :blush: :brunette: :bs_nostealinganythi :bs_nostealinganythi :cards: :close: :closed: :congrates: :connie_19: :connie_25: :connie_25_2: :connie_33: :connie_37: :connie_dancegirl: :connie_dancegirl_2: :connie_running: :cool: :crazy: :crazy_devil: :crigon_04: :dance: :dance3: :drag_01: :drag_01_2: :dry: :d_birthday: :excl: :fans: :fans_2: :fechten2: :fechten2_2: :flag_of_truce: :gdjob: :gdluck: :gdluck_2: :girl_cray: :give_rose: :gogo: :good: :guns: :happy:
View more smilies

BBCode is ON
[img] is ON
[url] is ON
Smilies are ON

Topic review
   

Expand view Topic review: Truyện ngắn : Lời thế hồng ngọc

Truyện ngắn : Lời thế hồng ngọc

by Anh Ecoli » Thu Jun 16, 2011 4:06 pm

Tác giả: Dương Văn Minh Lộc
Nàng đăm chiêu ngắm nhìn ráng đỏ chiều tà bao trùm khắp rặng núi xa xa, ánh dương vàng chấp chới những tia rực rở cuối cùng quanh khóm hoa Kơ na thơm nồng nàn đơm nụ chi chít . Tiếng bầy hạc lảnh lót ngoài rừng hòa nhạc lá pơ nu xào xạc nghe buồn quá. Từ ngày hai Nữ Vương Trưng Nhị thất trận tuẫn tiết, nàng gom góp tàn quân cùng đoàn dân nghèo yêu nước lánh nạn về hốc núi hẻo lánh này gây làng, lập thôn chờ ngày phục hận, đuổi xâm lăng. Bổng tiếng trống trận, ngựa hí, voi gầm vang động cả bầu trời đương phẳng lặng. Già Chi Bông hoảng hốt chạy ào tới quỳ phục dưới chân nàng, hổn hển tấu trình:
-"Thưa nàng, thằng Chi Tơn phản bội ăn cắp hồng ngọc bảo trốn thoát đêm qua đã dẩn vạn địch quân bao vây khắp làng rồi".
Nàng hỏi liền : " Còn lối thoát hậu thì sao?".
-"Thằng Chi Tơn chỉ luôn lối đó cho địch ...", già Chi Bông tái mặt, tay trái ghì cánh tay phải đang chảy máu xối xả.
Nàng nghiến răng, ngẩng cao đầu rồi ghé tai già Chi Bông thì thầm ra lệnh.
**************************************
Hắn ngẩn người trước nữ tướng oai phong lẩm liệt, môi son má phấn, tóc đen mượt bay chấp chới trong gió hệt tiên nử giáng trần, đai vàng, chiến bào hồng chói chang, uy nghi trên lưng ô mả. Đã nghe danh nhan sắc vỏ nghệ của nàng từ lâu nhưng hắn vẫn không ngờ mỷ nhân phương nam lại lộng lẩy, thiên hương kiều mỵ như thế. Hắn càng không ngờ khi thấy lá cờ hàng binh trên tay nàng.
Nàng dỏng dạc hô to từng tiếng với hắn:
-"Vì sinh linh dân làng, ta chấp nhận điều kiện của ngươi. Nhưng ngươi phải đồng ý cho ta ba ngày làm lễ tạ tội cùng thần linh hồng ngọc bảo. Giao tên phản bội Chi Tơn trước đền thờ hồng ngọc bảo. Sau ba ngày ta và ngươi sẽ thành thân trên thuyền rồng giữa dòng Ta Li. Còn không ta tuẩn tiết ngay tại đây".
Hắn thầm nghĩ cá nằm trên thớt rồi còn chạy đi đâu được nữa, đồng ý liền.
**************************************
Dân làng căm phẩn nhìn thằng Chi Tơn khúm núm dâng hồng ngọc bảo trở lại đền thờ. Vang lừng tiếng thét " giết nó, giết nó". Nàng khoan thai chấp tay khấn hồng ngọc bảo rồi quay lại xá mọi người:
- "Tôi tài hèn sức mọn đã làm liên lụy đến quý dân làng. Nay xin xá chịu tội. Còn tên phản bội kia tự thần linh sẽ trừng phạt hắn".
Nàng vừa dứt lời thì tên Chi Tơn khuỵu xuống miệng hộc máu đen ngòm, thân thề tím lịm chân dẩy đành đạch chết ngay tại chổ. Đám quân ô hợp nảy giờ nham nhở cùng chủ tướng của chúng điếng người ngó thằng Chi Tơn, chúng đã tước vũ khí toàn bộ binh sỉ của nàng, không hề đụng tới bất kỳ rượu thịt gì từ dân làng sợ bỏ độc, cả thằng Chi Tơn cũng vậy, nên chúng khiếp sợ vô cùng. Râm ran tiếng thì thào "thần linh hồng ngọc bảo giết chết thằng Chi Tơn"...
Nàng kính cẩn lót hai tay bằng khăn lụa tía thếp vàng rồi mới nâng hồng ngọc bảo lên đưa ngang mày, từng bước chậm rải xuống thuyền rồng cùng hắn. Thuyền từ từ tách bến đến giữa dòng mới neo lại, đèn hoa chập chờn hắt ánh lung linh xuống mặt nước. Hắn khệnh khạng tiến vô khoan thuyền, ngây ngất ngắm giai nhân dung nhan chim sa ca lặn ngồi bên đôi nến soi lồ lộ khuôn mặt trái soan trắng mịn, chân mày cong vút đen láy...Nàng trịnh trọng đưa viên ngọc lót lụa trên tay cho hắn.
-"Ngươi hãy xem kỷ đi, báu vật thiêng liêng của làng bản ta đấy".
Hắn quăng miếng lụa ra sau, rồi săm soi viên ngọc thật lâu, ánh ngọc chói chang mờ cả mắt hắn. Hắn cười ha hả khoái trá:
-"Vậy là ta được cả hai báu vật quý nhất phương Nam cùng một lúc.".
Nàng nhếch môi khinh bỉ: -"Khoan vội cười, nhìn lại bàn tay ngươi đi".
Hắn ngó xuống, trời ơi, tay hắn đang dần xám xịt, nổi lốm đốm u nần lên cứng ngắt.
Nàng gở đóa hoa Kơ Ni trên mái tóc xuống xoa nhẹ lên má rồi chỉ thẳng vào mặt hắn:
-"Ngươi tưởng ta dể dàng đầu hàng như vậy sao. Trên viên ngọc đã tẩm nhựa cực độc của hoa Kơ Na và nọc rắn Xi Pun, dăm khắc nữa ngươi sẽ thối rửa toàn thân. Chưa hết đâu, quân sĩ của ngươi ba ngày nay đã hít phải hương hoa Kơ Na, loài hoa giết người, nếu không có phấn hoa Kơ Ni xoa lên da thì sau ba ngày sẽ bại liệt tứ chi. Đây là bí mật chỉ có ta và già làng biết mà thôi. Người quay lại nhìn xem...".
Hắn ngoảnh đầu ra sau thấy toán lính ngoài khoan thuyền đồng gục xuống hộc máu chết như thằng Chi Tơn. Hắn cuống cuồng quăng viên hồng ngọc rơi chủm xuống nước, cả người hắn lảo đảo oằn oại đau đớn lăn lộn rớt ùm, chìm lỉm đáy sông. Nàng vói tay lấy ngọn nến đốt pháo hiệu bay vọt lên trời cao. Lập tức hai bên sông dân làng hò reo tước khí giới diệt gọn đại quân địch đã ngã rả rượi nằm sắp lớp.
Nàng ghì bờm ô mả, tóc xỏa ***g lộng trong gió rừng gầm rú, thì thầm "Hồng ngọc bảo hãy ở yên dưới lòng sông nhé. Ta đã làm đúng lời thề trung trinh tiết liệt rồi đấy. Bây giờ ta phải đưa quân dân đến nơi khác, xa hơn, quân thù không thể tìm thấy rồi chờ ngày ....". Bóng nàng cùng dòng quân dân người ngựa dần mờ khuất trong sương mù núi đồi trùng điệp........
**************************************
1945, gần một ngàn chín trăm năm sau....Ông Thiền Khen đốt nắm nhang nghi ngút khói rồi khấn vái kính cẩn trước bàn thờ. Viên hồng ngọc bảo tỏa ánh sáng rở cả gian thờ âm u. Tổ tiên ông đã chày lưới được bảo ngọc hằng trăm năm trước truyền tới đời ông với lời nguyền "Trung trinh tiết liệt", thà chết không để hồng ngọc rơi vô tay quân gian ác. Ông căm phẩn nhớ cái giọng ngạo mạn của tên tướng Nhật Musuki:
- "Tôi muốn mua viên ngọc và cưới cô Ba chứ không muốn cướp muốn cưỡng đoạt ông nghe rỏ chưa?".
Quân khốn, ông chửi thầm, từ khi thấy cô Ba con gái ông dưới chợ huyện, đồng thời nghe lời đồn về hồng ngọc bảo hắn quyết tâm chiếm bằng được. Ông thở dài nhìn cô Ba và đứa em trai vô tư chạy đùa giởn hái hoa bưởi, hoa ngâu trong vườn, ông đã hẹn hắn hai tháng nữa sẽ trả lời, nhưng biết trốn đâu cho thoát bây giờ, quân lính của hắn canh gác khắp nơi...
************
Musuki dẩn lính rầm rộ rải kín mít hết khu vườn rộng mênh mông của nhà ông Thiền Khen. Hắn khệnh khạng đứng trước sân, chưa kịp kêu réo thì Ông Thiền Khen tay lăm lăm cây kiếm cùng vợ con bước ra cửa.
-"Kìa, con đến hỏi vợ chứ đâu có gì mà cha làm dử vậy cha?", hắn nhăn nhố.
Ông Thiền Khen quơ cây kiếm cái vèo:
-"Cưới hỏi cái tổ cha mày đồ ăn cướp, mày bước vô đây tao chém nát mầy ra" .
Musuki vổ tay bốp bốp, lập tức đội quân súng ống đông nghịt xúm lại ch** vô nhà ông Thiền Khen.
-"Nè, ông kia. Tôi chỉ muốn đàng hoàng mà ông không chịu vậy ông đánh lại cả đám này không?", hắn cười khả ố.
-"Tao không đánh lại tụi bây nhưng dứt khoát chết chứ không để con tao, gia bảo nhà tao lọt vô tay bây." Ông Thiền Khen hét lớn rồi cùng vợ con nhẩy vô nhà, đóng cửa lại cái rầm.
Phút chốc lửa bốc cháy ngùn ngụt bao trùm nhà ông. Tên Musuki hối quân cứu lửa nhưng quá muộn, ông Thiền Khen đã dùng nhựa thông rải khắp nơi, lửa bốc phừng phừng không gì dập tắt nổi, mùi thịt cháy khét nghẹt lan tỏa. Dân làng xúm lại rơi lệ khóc than cho cả gia đình ông Thiền Khen chết thảm.
**************************************
Kể từ đó khu vườn cây trái, hoa cỏ rực rở vắng bóng chị em cô Ba xinh đẹp, dần tàn úa. Đêm đêm dưới ánh trăng leo lét tiếng chó hoang tru rợn người. Có ông ăn mày dạo nọ lạc bước vô tính ngủ tạm ai dè giữa đêm nghe lẩn tiếng gió xào xạc những lời rên rỉ, khóc lóc ảo nảo, lảo vùng dậy nhìn quanh thì lập lòe đốm xanh vài bóng trắng bay qua bay lại, sợ hải lảo ù té chạy....
Musuki hận lắm, hắn cứ tức bực khi nhớ tới viên hồng ngọc tuyệt mỷ, ánh lóng la lóng lánh...Rồi một đêm hắn quyết tâm quay lại khu nhà cháy tìm viên ngọc. Hắn nghĩ chắc chắn viên ngọc phải còn, và đêm tối sẽ phát ra ánh sáng dể tìm. Mưa rơi rả rích, tiếng cú kêu vang rền đến rợn người trên cành cây đập phần phật trước gió. Hắn rảo qua rảo lại cả chục lần nền nhà, bươi móc lớp than tro đen kịt lên. ...Bổng một vừng hào quang lấp lánh trong góc nhà đập vào mắt hắn. Hắn nhào tới, đúng là hồng ngọc bảo, lung linh ảo ảnh tỏa trăm sắc màu. hắn vồ lấy cầm chặt trong tay đưa lên mắt ngắm nghía, rồi giơ viên ngọc lên trước ánh trăng yếu ớt xót lại sau đám mây mù, ....hắn bật cười ha hả, ha hả,....Chợt hắn ngưng cười, một làn gió lạnh băng giá lướt qua người hắn, từ chổ tăm tối nhất vườn cây, năm bóng trắng phất phơ tiến tới hắn, đôm đốm chớp qua chớp lại những đôi tay cháy đen lẩy bẩy hướng về phía hắn...Hắn rút gươm ra nhưng lạ kỳ thân thể hắn tê tái, không cục cựa nổi, hắn tính la lên thì lập tức ngàn vạn tia đau nhói từ năm bóng trắng bung thành đám mây bao phủ thân hắn......Sáng hôm sau người ta tìm thấy thi thể Musuki nổi lốm đốm sưng vù trên đám tro tàn của nhà ông Thiền Khen......
**************************************
Ông Thiền Khen ngồi run đùi coi Cô Ba với thằng em đương tát nước bắt cá dọc bờ suối. Hai tháng chờ Musuki đem quân tới ông đã đào một đường hầm thông từ nhà ra vườn cây. Khi Musuki hùng hổ tính cướp ngọc và con gái ông thì ông đốt nhà nhốt sẳn bốn con heo xong cùng gia đình theo đường hầm ra vườn trốn tránh dưới đất. Biết chắc chắn Musuki sẽ quay lại tìm viên ngọc nên ông dùng nhựa độc tẩm quanh hồng ngọc bảo cho hắn cầm tê chân tay rồi xua đàn ong độc giết chết hắn. Sau đó cả gia đình ông dắt díu nhau lên vùng sơn cược bình an này yên ổn sinh sống..../.
HẾT

Top