by TrA My » Thu Jan 27, 2011 1:30 pm
Tôi đã đọc câu ch này ở đâu đó một câu chuyện đầy ắp tình người. Năm mới săp đến, post lên cho mọi người cùng đọc cùng suy ngẫm, hi vọng sẽ sưởi ấm đc những trái tim đang lạnh giá những ngườik có đc may mắn trong cuộc sống, chúc mọi người có một năm mới vv, hp bên gia đình và người thân ..!
Chú Huy nè, đàn cò trên cánh đồng lúa mình vẽ lên bức tranh có màu gì?
- À chú vẽ nó màu trắng Huyên ạ. Đây nhé, cánh đồng xanh màu lá mạ, phía xa là dòng sông nắng lấp lóa và gần hơn có những mái nhà ngói đỏ dưới nền trời xanh thật xanh thì cánh cò trắng thật đẹp.
- “Con cò bay lả… bay la… bay qua đồng lúa…” như mẹ thường ru võng buổi trưa cho cháu ngủ phải không chú?
- Ừ, đúng rồi, còn cánh đồng xanh thì giống như tháng trước chú đưa cháu đi đấy.
Đối diện căn nhà tôi trọ nơi hẻm phố nhỏ, vào mỗi sáng sớm, có người đàn ông mặc đồ bộ đội sờn cũ cùng cháu bé đang học mẫu giáo ngồi chuyện trò trong góc sân dưới tán cây mận đang ra hoa trắng. Gương mặt cả hai có nhiều nét tương phản, người đàn ông gầy đen, tóc bạc, vẻ mặt khắc khổ, chiếc gương đen không lấp hết vầng trán rộng; còn cô bé với bộ váy trắng, thắt nơ trắng, gương mặt bầu bĩnh trắng hồng thỉnh thoảng vỗ tay cười. Mỗi lần đi ngang tôi định dừng lại trò chuyện thì cả hai quay nhìn sang hướng khác đợi tôi đi khuất lại cất tiếng cười vang.
- Chú Huy nè, mặt trời chú vẽ có màu gì?
- À, chú vẽ ông mặt trời màu hồng phấn Huyên ạ. Trông đẹp và bừng sáng như khuôn mặt cháu đấy, thích không? Và biển nữa chứ, được mặt trời tỏa xuống rực rỡ trên từng cánh buồm căng gió.
Dưới tán cây hoa trắng, mỗi sáng có hai người thủ thỉ chuyện trò và hôm nay lại có thêm chiếc khung giấy cùng hộp màu trên tay người đàn ông. Tôi đi qua, cả hai im lặng nhìn sang hướng khác. Sau lưng tôi bất chợt lại có tiếng cười trong vắt như thủy tinh.
Cây mận đã cho quả trĩu cành, màu hồng hồng mọng mọng đong đưa theo gió. Đã hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày tôi không thấy đôi bạn ra sân chuyện trò. Lúc đưa xe ra cổng để đi làm, gặp bà cụ quét lá, tôi hỏi:
- Hai chú cháu nhà bên mấy hôm rày đi đâu bác nhỉ?
Bà cụ ngừng chổi, nhìn tôi rồi kể:
- Chú kia là thương binh hỏng mắt ở viện điều dưỡng nơi mẹ cháu bé làm việc. Nghe bảo chú trở bệnh nặng do chất độc da cam tái phát. Gia đình xin đón về quê dưỡng bệnh. Còn bé Huyên, thật tội, nó không thấy gì từ lúc nhỏ, mà đôi mắt lại thật đẹp. Không có chú ấy nó đâu chịu ra ngoài này. Mấy hôm rồi…
Hôm sau, vào buổi sáng chủ nhật, tôi vừa mở cửa đã trông thấy Huyên ngồi ở khoảng sân từ lúc nào. Ánh nắng đang dần chiếu nhẹ lên bộ váy trắng, nơ trắng cùng chiếc khung giấy có hộp màu đặt cạnh. Tôi đến bên hỏi nhỏ:
- Chào cháu Huyên, chú bộ đội bạn cháu đâu rồi?
Huyên ngước nhìn, đôi mắt trong veo dưới làn mi cong cùng khuôn mặt ửng hồng, nó lắc đầu nhè nhẹ:
- Mẹ bảo chú Huy về quê rồi, xa lắm, mãi tháng sau mới lên cơ. Mà chú gì ơi, bức tranh vẽ ông mặt trời có phải màu hồng phấn không chú?
Huyên đưa khung giấy lên trước mặt tôi. Bức tranh chỉ là một màu trắng bong của vải. Tôi nói nghẹn:
- Ừ đúng rồi, chú Huy vẽ cho cháu ông mặt trời màu hồng phấn thật đẹp. Và có cả biển xanh cùng mây trôi bồng bềnh trên những cánh buồm nữa Huyên ạ.
Huyên cười, chớp mắt rồi choàng tay ôm nhẹ bức tranh vào lòng. Nắng đã chiếu rọi lên tán mận có những chùm quả dần đỏ mọng hắt lên người Huyên, lên cả bức tranh tạo một màu hồng phấn rực rỡ, sáng bừng.
Tôi đã đọc câu ch này ở đâu đó một câu chuyện đầy ắp tình người. Năm mới săp đến, post lên cho mọi người cùng đọc cùng suy ngẫm, hi vọng sẽ sưởi ấm đc những trái tim đang lạnh giá những ngườik có đc may mắn trong cuộc sống, chúc mọi người có một năm mới vv, hp bên gia đình và người thân ..!
Chú Huy nè, đàn cò trên cánh đồng lúa mình vẽ lên bức tranh có màu gì?
- À chú vẽ nó màu trắng Huyên ạ. Đây nhé, cánh đồng xanh màu lá mạ, phía xa là dòng sông nắng lấp lóa và gần hơn có những mái nhà ngói đỏ dưới nền trời xanh thật xanh thì cánh cò trắng thật đẹp.
- “Con cò bay lả… bay la… bay qua đồng lúa…” như mẹ thường ru võng buổi trưa cho cháu ngủ phải không chú?
- Ừ, đúng rồi, còn cánh đồng xanh thì giống như tháng trước chú đưa cháu đi đấy.
Đối diện căn nhà tôi trọ nơi hẻm phố nhỏ, vào mỗi sáng sớm, có người đàn ông mặc đồ bộ đội sờn cũ cùng cháu bé đang học mẫu giáo ngồi chuyện trò trong góc sân dưới tán cây mận đang ra hoa trắng. Gương mặt cả hai có nhiều nét tương phản, người đàn ông gầy đen, tóc bạc, vẻ mặt khắc khổ, chiếc gương đen không lấp hết vầng trán rộng; còn cô bé với bộ váy trắng, thắt nơ trắng, gương mặt bầu bĩnh trắng hồng thỉnh thoảng vỗ tay cười. Mỗi lần đi ngang tôi định dừng lại trò chuyện thì cả hai quay nhìn sang hướng khác đợi tôi đi khuất lại cất tiếng cười vang.
- Chú Huy nè, mặt trời chú vẽ có màu gì?
- À, chú vẽ ông mặt trời màu hồng phấn Huyên ạ. Trông đẹp và bừng sáng như khuôn mặt cháu đấy, thích không? Và biển nữa chứ, được mặt trời tỏa xuống rực rỡ trên từng cánh buồm căng gió.
Dưới tán cây hoa trắng, mỗi sáng có hai người thủ thỉ chuyện trò và hôm nay lại có thêm chiếc khung giấy cùng hộp màu trên tay người đàn ông. Tôi đi qua, cả hai im lặng nhìn sang hướng khác. Sau lưng tôi bất chợt lại có tiếng cười trong vắt như thủy tinh.
Cây mận đã cho quả trĩu cành, màu hồng hồng mọng mọng đong đưa theo gió. Đã hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày tôi không thấy đôi bạn ra sân chuyện trò. Lúc đưa xe ra cổng để đi làm, gặp bà cụ quét lá, tôi hỏi:
- Hai chú cháu nhà bên mấy hôm rày đi đâu bác nhỉ?
Bà cụ ngừng chổi, nhìn tôi rồi kể:
- Chú kia là thương binh hỏng mắt ở viện điều dưỡng nơi mẹ cháu bé làm việc. Nghe bảo chú trở bệnh nặng do chất độc da cam tái phát. Gia đình xin đón về quê dưỡng bệnh. Còn bé Huyên, thật tội, nó không thấy gì từ lúc nhỏ, mà đôi mắt lại thật đẹp. Không có chú ấy nó đâu chịu ra ngoài này. Mấy hôm rồi…
Hôm sau, vào buổi sáng chủ nhật, tôi vừa mở cửa đã trông thấy Huyên ngồi ở khoảng sân từ lúc nào. Ánh nắng đang dần chiếu nhẹ lên bộ váy trắng, nơ trắng cùng chiếc khung giấy có hộp màu đặt cạnh. Tôi đến bên hỏi nhỏ:
- Chào cháu Huyên, chú bộ đội bạn cháu đâu rồi?
Huyên ngước nhìn, đôi mắt trong veo dưới làn mi cong cùng khuôn mặt ửng hồng, nó lắc đầu nhè nhẹ:
- Mẹ bảo chú Huy về quê rồi, xa lắm, mãi tháng sau mới lên cơ. Mà chú gì ơi, bức tranh vẽ ông mặt trời có phải màu hồng phấn không chú?
Huyên đưa khung giấy lên trước mặt tôi. Bức tranh chỉ là một màu trắng bong của vải. Tôi nói nghẹn:
- Ừ đúng rồi, chú Huy vẽ cho cháu ông mặt trời màu hồng phấn thật đẹp. Và có cả biển xanh cùng mây trôi bồng bềnh trên những cánh buồm nữa Huyên ạ.
Huyên cười, chớp mắt rồi choàng tay ôm nhẹ bức tranh vào lòng. Nắng đã chiếu rọi lên tán mận có những chùm quả dần đỏ mọng hắt lên người Huyên, lên cả bức tranh tạo một màu hồng phấn rực rỡ, sáng bừng.