by haha_emne » Thu Apr 14, 2011 2:52 am
Câu chuyện của một con bé ngốc nghếch.
Nó đã 22 tuổi rồi, 22 tuổi nó biết thế nào là vui buồn, là đau khổ, là cô đơn, bất hạnh, 22 tuổi, nó chứng kiến biết bao vấn đề của cuộc sống, từ sinh lão bệnh tử, những ân oán thường ngày, biết thế nào là mơ ước và tan vỡ ước mơ, biết hi vọng và tuyệt vọng. 22 tuổi, nó hoài nghi , bi quan về cuộc sống. và 22 tuổi, nó trốn mình trong những ước mơ viển vông, xa dời thực tế. Điều duy nhất nó muốn làm là giúp đỡ những người bất hạnh hơn mình, sẻ chia nỗi đâu với mọi người, nó không ngại khó khăn , gian khổ, nguy hiểm. Niềm vui của nó không phải là có một gia đình giàu có, ấm êm, cũng không phải là một tình yêu ngọt ngào, hay một ông chồng thương yêu hết mực. Với nó, hạnh phúc là khi nó mang tiếng cười đến cho mọi người. Nó chấp nhận hi sinh rất nhiều để thực hiện những việc điên khùng của mình. Và trong mắt bạn bè, nó trở thành một đứa điên khùng, không bình thường, với những mong muốn cũng không bình thường.
Nhưng nó luôn cảm thấy những gì mình làm được là quá ít ỏi. Nó muốnlamf cái gì đó nhiều hơn, Và nó quyết định sẽ đi đạp xe xuyên Việt với đoàn. Với nó, công việc đó thực sự khó khăn. Vì nó hay ốm, vì nó không có thể lực tốt như mọi người. Nó, cái con bé sợ vận động, ghét những bài thể dục. Nhưng nó thực sự đã cố gắng thay đổi. Chăm chỉ tập luyện, những bài thể lực đau đến phát khóc, những hôm chạy rụng rời cả đôi chân, nhưng nó không từ bỏ. Hình như có một sức mạnh vô hình nào đó thúc đẩy nó. Nó đã sẵn sàng cho một chuyến đi xa, và để tạo cơ sở thực hiện những ước mơ viển vông khác của nó nữa.
Nhưng nó lại hoàn toàn bất lực trước những lời nói của con bạn. " Mày nên suy nghĩ lại mọi chuyện đi. Mày có ích kỉ quá không, đã khi nào mày nghĩ cho bố mệ chưa. Nhà mày đâu giàu có gì, hàng tháng gửi tiền cho mày cũng khổ rùi, bầy giờ mày xin 4-5 triệu. liệu có tàn nhẫn quá không. Tao biết bố mẹ cưng chiều mày, chỉ cần mày xin bố mẹ sẽ cho. Nhưng mày cũng nên nghĩ cho người khác với chứ. Mày nói muốn giúp đỡ mọi người, nhưng chính mày lại không biết thương cho bố mẹ, lại đang làm tổn thương họ, làm khổ họ, những người yêu thương mày nhất trên đời. Như thế là quá ích kỉ đó....."
Nó chỉ biết lặng nghe những lời nói của bạn. Hình như bạn nói đúng rồi. Nhưng nó biết phải làm sao đây. Đó là mơ ước của nó. Nếu không phải là hè này, nó không còn cơ hội và thời gian nữa. Nhưng nó cũng không thể làm khổ bố mẹ nó như thế, nó phải làm sao đây, ai giúp nó vơi?
Câu chuyện của một con bé ngốc nghếch.
Nó đã 22 tuổi rồi, 22 tuổi nó biết thế nào là vui buồn, là đau khổ, là cô đơn, bất hạnh, 22 tuổi, nó chứng kiến biết bao vấn đề của cuộc sống, từ sinh lão bệnh tử, những ân oán thường ngày, biết thế nào là mơ ước và tan vỡ ước mơ, biết hi vọng và tuyệt vọng. 22 tuổi, nó hoài nghi , bi quan về cuộc sống. và 22 tuổi, nó trốn mình trong những ước mơ viển vông, xa dời thực tế. Điều duy nhất nó muốn làm là giúp đỡ những người bất hạnh hơn mình, sẻ chia nỗi đâu với mọi người, nó không ngại khó khăn , gian khổ, nguy hiểm. Niềm vui của nó không phải là có một gia đình giàu có, ấm êm, cũng không phải là một tình yêu ngọt ngào, hay một ông chồng thương yêu hết mực. Với nó, hạnh phúc là khi nó mang tiếng cười đến cho mọi người. Nó chấp nhận hi sinh rất nhiều để thực hiện những việc điên khùng của mình. Và trong mắt bạn bè, nó trở thành một đứa điên khùng, không bình thường, với những mong muốn cũng không bình thường.
Nhưng nó luôn cảm thấy những gì mình làm được là quá ít ỏi. Nó muốnlamf cái gì đó nhiều hơn, Và nó quyết định sẽ đi đạp xe xuyên Việt với đoàn. Với nó, công việc đó thực sự khó khăn. Vì nó hay ốm, vì nó không có thể lực tốt như mọi người. Nó, cái con bé sợ vận động, ghét những bài thể dục. Nhưng nó thực sự đã cố gắng thay đổi. Chăm chỉ tập luyện, những bài thể lực đau đến phát khóc, những hôm chạy rụng rời cả đôi chân, nhưng nó không từ bỏ. Hình như có một sức mạnh vô hình nào đó thúc đẩy nó. Nó đã sẵn sàng cho một chuyến đi xa, và để tạo cơ sở thực hiện những ước mơ viển vông khác của nó nữa.
Nhưng nó lại hoàn toàn bất lực trước những lời nói của con bạn. " Mày nên suy nghĩ lại mọi chuyện đi. Mày có ích kỉ quá không, đã khi nào mày nghĩ cho bố mệ chưa. Nhà mày đâu giàu có gì, hàng tháng gửi tiền cho mày cũng khổ rùi, bầy giờ mày xin 4-5 triệu. liệu có tàn nhẫn quá không. Tao biết bố mẹ cưng chiều mày, chỉ cần mày xin bố mẹ sẽ cho. Nhưng mày cũng nên nghĩ cho người khác với chứ. Mày nói muốn giúp đỡ mọi người, nhưng chính mày lại không biết thương cho bố mẹ, lại đang làm tổn thương họ, làm khổ họ, những người yêu thương mày nhất trên đời. Như thế là quá ích kỉ đó....."
Nó chỉ biết lặng nghe những lời nói của bạn. Hình như bạn nói đúng rồi. Nhưng nó biết phải làm sao đây. Đó là mơ ước của nó. Nếu không phải là hè này, nó không còn cơ hội và thời gian nữa. Nhưng nó cũng không thể làm khổ bố mẹ nó như thế, nó phải làm sao đây, ai giúp nó vơi?