Nếu là bạn, bạn sẽ làm như thế nào?

Post a reply

Confirmation code
Enter the code exactly as it appears. All letters are case insensitive.
Smilies
:4ever: :sr :air_kiss: :angry: :ban: :biggrin: :birthday: :blink: :blush: :brunette: :bs_nostealinganythi :bs_nostealinganythi :cards: :close: :closed: :congrates: :connie_19: :connie_25: :connie_25_2: :connie_33: :connie_37: :connie_dancegirl: :connie_dancegirl_2: :connie_running: :cool: :crazy: :crazy_devil: :crigon_04: :dance: :dance3: :drag_01: :drag_01_2: :dry: :d_birthday: :excl: :fans: :fans_2: :fechten2: :fechten2_2: :flag_of_truce: :gdjob: :gdluck: :gdluck_2: :girl_cray: :give_rose: :gogo: :good: :guns: :happy:
View more smilies

BBCode is ON
[img] is ON
[url] is ON
Smilies are ON

Topic review
   

Expand view Topic review: Nếu là bạn, bạn sẽ làm như thế nào?

by Dng MAt » Fri Apr 15, 2011 10:00 am

cô bé cũng giống em đó chị à .. thích làm những gì khác thường .. híc ...

by nhungnguyen1010 » Thu Apr 14, 2011 11:19 pm

Ồ em thân yêu, cứ nên đi chứ sao lại không. Nói như bạn nào ấy, tiền có thể kiếm lại được bất kì lúc nào nhưng thời gian và nhiệt huyết tuổi trẻ, đặc biệt là nhiệt huyết tuổi trẻ, có thể trở nên vô nghĩa trước sự sợ hãi của ta. Chỉ có điều người bạn góp ý với em cũng có cái đúng. Bởi giúp người khác mà làm khổ bố mẹ thì có nên không? Sao em không dùng 1 giải pháp trung hòa là đi vay nhỉ? Vay bố mẹ chẳng hạn, rồi sau đó tìm cách trả lại. Trước đây hồi sinh viên, để đạt được ước mơ trở thành người thuyết trình chuyên nghiệp, chị tự đi vay 4 triệu rưỡi, mãi khi ra trường đi làm mới trả được đấy. Chúc em vừa là người con ngoan, vừa đạt được ước mơ của mình nha.

by MaiHuong_bt » Thu Apr 14, 2011 9:43 pm

ước mơ này nên làm, vì nó thực sự hay và ý nghĩa..... Em quen 1 anh đã đi xuyên Việt hè năm trước, nghe anh ấy kể trung bình 1 ngày phải đạp xe 150-200km, chưa kể có ngày đi bộ đến 50km, ăn ở tạm bợ ở các trường học qua đêm...nhiều người đã gục ngã trên đường... Nhưng bù lại thì có rất nhiều kỷ niệm, nhiều việc làm ý nghĩa. Sẽ là 1 hành động đáng nhớ nhất tuổi trẻ nếu chị làm đc. Hì, chị hãy xem xét lại sức khỏe của mình, nếu đủ thì hãy cố gắng đi làm thêm, tiết kiệm danh dụm tiền từ giờ, phần còn lại xin bố mẹ hỗ trợ ít thôi ^^. Còn nếu không đủ sức khỏe thì vẫn còn nhìu hoạt đông khác cho chị làm na ná ước mơ ấy nhưng quy mô nhỏ hơn như các cuộc hành trình xanh, tình nguyện viên hè ở các khu vực vùng cao......
Miễn mình có tấm lòng chân thành thì dù chỉ là nhưng việc bé nhỏ cũng trở nên có ý nghĩa đối với nhiều người và đối với chình mình. Nó sẽ nuôi dưỡng trong mình 1 tấm lòng yêu thương, bao dung với tất cả mọi người.
Chị đừng vì viêc này mà quá suy nghĩ nhé, đơn giản hóa mọi chuyện,ok.. Chúc hạnh phúc,vui vẻ... :)

by Google » Thu Apr 14, 2011 7:47 pm

có ước mơ là tốt..thực hiện được ước mơ đó lại càng tốt hơn..hãy tin vào bản thân..làm theo cách bạn nghĩ là đúng...^^

by Tieu Long » Thu Apr 14, 2011 7:28 pm

ước mơ thật khác người, là mình chắc cho thêm tiền cũng ko giám làm

by Trung trao tro » Thu Apr 14, 2011 6:21 pm

năm nay e có tham gia robocon mà vấn đề xiền nong hơi khó khăn!cũng ko muốn làm phiền mẹ nhiều,cũng ở quê ra cả
thế nên e đang đi gia sư rồi,toàn bộ tiền sẽ giữ lại trong thẻ ATM sang năm tiếp tục công việc,còn lại đỡ đc bao nhiêu thì đỡ!
nếu mà chỉ vì ước mơ gì gì của mình mà xin 4,5tr (và điều này ảnh hưởng bố mẹ) thì e xem xét lại.
mang lại niềm vui cho ng khác nó hơi xa xôi,mang lại niềm vui cho những ng thân bên cạnh mình đi đã.
khi mình vấp ngã chỉ có người thân cận bên cạnh dang tay,người ở đâu đó-cũng có đấy,nhưng xa lắm

by keo mut » Thu Apr 14, 2011 5:29 pm

thế thì ko xin tiền apa vs uma nữa.làm thêm đi.ước mơ đẹp như thế nếu từ bỏ thì đáng buồn lắm.ai chắng có một lý do,cái gì chẳng có một cái cớ để từ bỏ,nhưng hãy làm tất cả những gì mình muốn.có điều tại so chỉ còn một mùa hè nữa.nếu ko phải bị bệnh hiểm nghèo thì hcar có lý do gì để nói thế. :embarrassed12:

by Azasaki » Thu Apr 14, 2011 12:47 pm

Nó nên thực hiện ước mơ của minh!
5 triệu nó có thể làm ra đc,nhưng thời gian sẽ không bao giờ nó mua đc
Hãy tự tin với ước mơ của mình,bởi bố mẹ nó cũng sẽ hạnh phúc khi biết ước mơ của con mình đã thành hiện thực

Nếu là bạn, bạn sẽ làm như thế nào?

by haha_emne » Thu Apr 14, 2011 2:52 am

Câu chuyện của một con bé ngốc nghếch.
Nó đã 22 tuổi rồi, 22 tuổi nó biết thế nào là vui buồn, là đau khổ, là cô đơn, bất hạnh, 22 tuổi, nó chứng kiến biết bao vấn đề của cuộc sống, từ sinh lão bệnh tử, những ân oán thường ngày, biết thế nào là mơ ước và tan vỡ ước mơ, biết hi vọng và tuyệt vọng. 22 tuổi, nó hoài nghi , bi quan về cuộc sống. và 22 tuổi, nó trốn mình trong những ước mơ viển vông, xa dời thực tế. Điều duy nhất nó muốn làm là giúp đỡ những người bất hạnh hơn mình, sẻ chia nỗi đâu với mọi người, nó không ngại khó khăn , gian khổ, nguy hiểm. Niềm vui của nó không phải là có một gia đình giàu có, ấm êm, cũng không phải là một tình yêu ngọt ngào, hay một ông chồng thương yêu hết mực. Với nó, hạnh phúc là khi nó mang tiếng cười đến cho mọi người. Nó chấp nhận hi sinh rất nhiều để thực hiện những việc điên khùng của mình. Và trong mắt bạn bè, nó trở thành một đứa điên khùng, không bình thường, với những mong muốn cũng không bình thường.
Nhưng nó luôn cảm thấy những gì mình làm được là quá ít ỏi. Nó muốnlamf cái gì đó nhiều hơn, Và nó quyết định sẽ đi đạp xe xuyên Việt với đoàn. Với nó, công việc đó thực sự khó khăn. Vì nó hay ốm, vì nó không có thể lực tốt như mọi người. Nó, cái con bé sợ vận động, ghét những bài thể dục. Nhưng nó thực sự đã cố gắng thay đổi. Chăm chỉ tập luyện, những bài thể lực đau đến phát khóc, những hôm chạy rụng rời cả đôi chân, nhưng nó không từ bỏ. Hình như có một sức mạnh vô hình nào đó thúc đẩy nó. Nó đã sẵn sàng cho một chuyến đi xa, và để tạo cơ sở thực hiện những ước mơ viển vông khác của nó nữa.
Nhưng nó lại hoàn toàn bất lực trước những lời nói của con bạn. " Mày nên suy nghĩ lại mọi chuyện đi. Mày có ích kỉ quá không, đã khi nào mày nghĩ cho bố mệ chưa. Nhà mày đâu giàu có gì, hàng tháng gửi tiền cho mày cũng khổ rùi, bầy giờ mày xin 4-5 triệu. liệu có tàn nhẫn quá không. Tao biết bố mẹ cưng chiều mày, chỉ cần mày xin bố mẹ sẽ cho. Nhưng mày cũng nên nghĩ cho người khác với chứ. Mày nói muốn giúp đỡ mọi người, nhưng chính mày lại không biết thương cho bố mẹ, lại đang làm tổn thương họ, làm khổ họ, những người yêu thương mày nhất trên đời. Như thế là quá ích kỉ đó....."
Nó chỉ biết lặng nghe những lời nói của bạn. Hình như bạn nói đúng rồi. Nhưng nó biết phải làm sao đây. Đó là mơ ước của nó. Nếu không phải là hè này, nó không còn cơ hội và thời gian nữa. Nhưng nó cũng không thể làm khổ bố mẹ nó như thế, nó phải làm sao đây, ai giúp nó vơi?

Top