by HSBD » Fri Feb 20, 2009 10:22 am
Hắn ra ngoài ghế đá ngồi, mắt vu vơ nhìn khoảng trời cao vời vợi. Những tán lá xà cừ xanh mát, làm lòng hắn dịu đi đôi phần nhưng hắn vẫn thấy khát quá. Giá được một cốc chè thì đầu hắn đã không nhức thế này rồi. Ôi chè! một thứ quà nhưng không đơn giản là một thứ quà mà đối với hắn còn gợi rất nhiều chuyện. Hắn tthuộc tên từng loại chè, từng công thức nấu mới tuyệt cú mèo làm sao! Có thể nói tuổi thơ của hắn tràn ngập trong vị ngọt thơm của chè. Cái gì thé này? Hắn lại nhớ đến tuổi thơ rồi sao? Hắn đã thề không bao giờ, không bao giờ nghĩ tới cơ mà: ừ! ngày xưa là tuổi thơ đấy, còn bây giờ là tuổi gì? Là tuổi bơ vơ đơn độc. Không biết kiếp trước hắn là cái con khỉ đột mà kiếp này lại mang nhiều bất hạnh đến thế! Hắn không biết bố là ai, mẹ hắn thì đi xuất khẩu lao động, rồi thì đi mãi. Quán chè của hắn cũng đi luôn chỉ còn quán "bồ hòn" làm bạn. Ông bác giàu sụ của hắn thì cũng có quan tâm gì đâu. Hàng sáng ném vào mặt hắn từng tờ tiền rồi lại càu nhàu chửi rủa. Ở nhà hắn chỉ thui thủi một mình nên hắn rất thèm đến lớp, rất thèm được nói chuyện, cãi vã với đám bạn. Và như một chàng Luy_xe_nơ tội nghiệp hắn làm trò cho mọi người cười rồi lại nhắc nhở, chửi rủa. Rồi bản kiểm điểm, kiểm điểm hắn viết tới tấp. Hắn vẫn luôn tự hào vì tay phải là hắn còn tay trái là phụ huynh hắn. Hắn thấy hắn thật tài hoa, ấy vậy mà chẳng ai công nhận điều đó chỉ thấy họ nói hắn là ba hoa. Ừ cũng được, ba bông hoa: hoa tay, hoa chân và cả hoa tim nữa. Hắn thấy hắn có một trái tim đa cảm, mà bởi đa cảm nên hắn cảm nhận được sự lẻ loi của hắn trong lớp.. Từ trước tới giờ có ai tâm sự gì với hắn đâu, cũng không ai tỏ ra thân thiết để hắn tâm sự chỉ vì hắn là một học sinh cá biệt. Hắn từng muốn thay đổi, muốn làm một đứa bình thường, nhưng hắn không thể im lặng suốt giờ học, hắn không thể làm thay đổi những gì người khác vạch sẵn. Hắn coi mọi thứ như trò đùa và hắn vẫn nhơn nhơn với một cái "tôi" kỳ cục như thế đấy. Trống tan trường đã đánh thức hắn dậy sau một giấc ngủ không mấy ngon lành. Con Lê "cháu" gọi hắn:
-Lãng "tử" vào lớp có chuyện hệ trọng.
-Chuyện gì? lại kiểm điểm à?
-Không, liên quan đến tính mạng ông đấy!
-Hừm! Thế tôi có giữ được cái để đội mũ @ không?
-Yên tâm, tôi xin cho ông được chết toàn thây rồi!
Cái Lê cũng đáo để đấy chứ. Hắn lầm lũi bước đi không quên cắm nốt cánh hoa lưu li ngắt ở bồn hoa của trường vào túi quần bò còn lại.
Sao lại đóng kín mít thế này? Hắn mở cửa lớp ló đầu vào và nước ở đâu? Từ trên trời rơi xuống à! không phải, mà từ chiếc chậu đang lủng lẳng trên đầu hắn. Thế giới sinh vật đang ẩn sâu trong hệ sinh thái tóc của hắn được một phen phiến loạn.
-Bọn nào dám khủng bố ta?
Đây là lần đầu tien hắn là nạn nhân của một trò nghịch ngợm.
Hắn vuốt mặt nhìn lên, thì ôi thôi! Thầy, thầy đang đứng trước mặt hắn nhưng đang mỉm cười và vẫy hắn vào. Quản ca Lê bắt hát bài "Happy Birthday". Hắn sững lại không hiểu điều gì đang xảy ra, trái tim hắn muốn vọt ra ngoài ***g ngực. Mọi chuyện thay đổi đến chóng mặt. Từ khi mẹ hắn đi, hắn đã quên mất ngày sinh của mình. Một cảm giác vừa ngượng nghịu, vừa xúc động len sâu vào từng tế bào. Hắn sung sướng cười và sống mũi cay xè. Đôi bàn tay to rộng vững chãi của thầy đặt lên vai hắn:
-18 tuổi còn lãng tử nữa chứ?
Hắn lắc đầu:
-Dạ không ạ!
Nhưng hắn biết, thầy và thiên hạ 12C biết, hắn chẳng bao giờ bỏ được cái tính ấy đâu. Cái tính đã nhiễm từ cuộc sống hay từ chàng Đông Ky Sốt trong những chuyện ngắn của Đàm Hy đông mà hắn vẫn hâm mộ? Cũng không ai hiểu.Nhưng ai cũng thấy hắn dễ thương bởi thầy và mọi người đều đã hiểu hơn về hắn.
Cả buổi sinh nhật hắn cứ tủm tỉm cười một mình và nghĩ đến một sự thay đổi vào ngày mai.
Cuối buổi, hắn gọi Ngọc:
-Ngọc có đôi mắt sáng và thật khoẻ mạnh.
Ngọc hất mặt, đắc chí đọc:
"Trong đêm tối mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi"
-Thế tối đến nhà tôi chơi nhé?
-Ông là gì của tôi, mà tôi phải đến?
-Làm ơn đi! Nhà tôi nhiều chuột lắm
-Khỉ ạ, vẫn chưa chừa cái thói chọc người khác.
Ngọc thụi cho hắn mấy cái rồi cười ngặt nghẽo. Được thế hắn thủ thỉ:
-Tôi thân với bà thế, chiều bảo anh bà cắt cho tôi bộ tóc nhé!
-Sao, lại định 3 hay 2 phân?
-Không phân với bón gì cả, tôi tu chí làm ăn rồi!
Với mái tóc mới này, mai hắn sx vẫn lém lỉnh như ngày nào, nhưng hắn vẫn thấy mọi thứ đều đáng yêu, đáng yêu một cách nghiêm túc: bạn bè, thầy cô và cả thơ Xuân Diệu nữa...
Hắn sung sướng tới mức mắt không muốn nhắm, cứ khép lại rồi lại mở ra vì ánh trăng ngoài kia sáng quá, ánh trăng sà qua cửa sổ chiếu sáng qua mặt hắn, gương mặt của một chàng trai mười tám tuổi. Trong mơ hắn còn lẩm bẩm:
-Mặt trăng như chiếc bánh. Ông trời sợ con gái lớp hắn ăn mất nên phải treo lên để trêu ngươi-Mặt trăng nơi mẹ hắn đang bán chè và có một kẻ suốt đời ăn chè mà không chịu trả tiền, kẻ đó là hắn
[RIGHT]2003[/RIGHT]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Hắn ra ngoài ghế đá ngồi, mắt vu vơ nhìn khoảng trời cao vời vợi. Những tán lá xà cừ xanh mát, làm lòng hắn dịu đi đôi phần nhưng hắn vẫn thấy khát quá. Giá được một cốc chè thì đầu hắn đã không nhức thế này rồi. Ôi chè! một thứ quà nhưng không đơn giản là một thứ quà mà đối với hắn còn gợi rất nhiều chuyện. Hắn tthuộc tên từng loại chè, từng công thức nấu mới tuyệt cú mèo làm sao! Có thể nói tuổi thơ của hắn tràn ngập trong vị ngọt thơm của chè. Cái gì thé này? Hắn lại nhớ đến tuổi thơ rồi sao? Hắn đã thề không bao giờ, không bao giờ nghĩ tới cơ mà: ừ! ngày xưa là tuổi thơ đấy, còn bây giờ là tuổi gì? Là tuổi bơ vơ đơn độc. Không biết kiếp trước hắn là cái con khỉ đột mà kiếp này lại mang nhiều bất hạnh đến thế! Hắn không biết bố là ai, mẹ hắn thì đi xuất khẩu lao động, rồi thì đi mãi. Quán chè của hắn cũng đi luôn chỉ còn quán "bồ hòn" làm bạn. Ông bác giàu sụ của hắn thì cũng có quan tâm gì đâu. Hàng sáng ném vào mặt hắn từng tờ tiền rồi lại càu nhàu chửi rủa. Ở nhà hắn chỉ thui thủi một mình nên hắn rất thèm đến lớp, rất thèm được nói chuyện, cãi vã với đám bạn. Và như một chàng Luy_xe_nơ tội nghiệp hắn làm trò cho mọi người cười rồi lại nhắc nhở, chửi rủa. Rồi bản kiểm điểm, kiểm điểm hắn viết tới tấp. Hắn vẫn luôn tự hào vì tay phải là hắn còn tay trái là phụ huynh hắn. Hắn thấy hắn thật tài hoa, ấy vậy mà chẳng ai công nhận điều đó chỉ thấy họ nói hắn là ba hoa. Ừ cũng được, ba bông hoa: hoa tay, hoa chân và cả hoa tim nữa. Hắn thấy hắn có một trái tim đa cảm, mà bởi đa cảm nên hắn cảm nhận được sự lẻ loi của hắn trong lớp.. Từ trước tới giờ có ai tâm sự gì với hắn đâu, cũng không ai tỏ ra thân thiết để hắn tâm sự chỉ vì hắn là một học sinh cá biệt. Hắn từng muốn thay đổi, muốn làm một đứa bình thường, nhưng hắn không thể im lặng suốt giờ học, hắn không thể làm thay đổi những gì người khác vạch sẵn. Hắn coi mọi thứ như trò đùa và hắn vẫn nhơn nhơn với một cái "tôi" kỳ cục như thế đấy. Trống tan trường đã đánh thức hắn dậy sau một giấc ngủ không mấy ngon lành. Con Lê "cháu" gọi hắn:[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Lãng "tử" vào lớp có chuyện hệ trọng.[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Chuyện gì? lại kiểm điểm à?[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Không, liên quan đến tính mạng ông đấy![/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Hừm! Thế tôi có giữ được cái để đội mũ @ không?[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Yên tâm, tôi xin cho ông được chết toàn thây rồi![/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Cái Lê cũng đáo để đấy chứ. Hắn lầm lũi bước đi không quên cắm nốt cánh hoa lưu li ngắt ở bồn hoa của trường vào túi quần bò còn lại.[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Sao lại đóng kín mít thế này? Hắn mở cửa lớp ló đầu vào và nước ở đâu? Từ trên trời rơi xuống à! không phải, mà từ chiếc chậu đang lủng lẳng trên đầu hắn. Thế giới sinh vật đang ẩn sâu trong hệ sinh thái tóc của hắn được một phen phiến loạn.[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Bọn nào dám khủng bố ta?[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Đ[/color][/size][/font][font=Verdana][size=100][color=#2e0586]â[/color][/size][/font][font=Verdana][size=100][color=#2e0586]y là lần đầu tien hắn là nạn nhân của một trò nghịch ngợm.[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Hắn vuốt mặt nhìn lên, thì ôi thôi! Thầy, thầy đang đứng trước mặt hắn nhưng đang mỉm cười và vẫy hắn vào. Quản ca Lê bắt hát bài "Happy Birthday". Hắn sững lại không hiểu điều gì đang xảy ra, trái tim hắn muốn vọt ra ngoài ***g ngực. Mọi chuyện thay đổi đến chóng mặt. Từ khi mẹ hắn đi, hắn đã quên mất ngày sinh của mình. Một cảm giác vừa ngượng nghịu, vừa xúc động len sâu vào từng tế bào. Hắn sung sướng cười và sống mũi cay xè. Đôi bàn tay to rộng vững chãi của thầy đặt lên vai hắn:[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-18 tuổi còn lãng tử nữa chứ?[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Hắn lắc đầu:[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Dạ không ạ![/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Nhưng hắn biết, thầy và thiên hạ 12C biết, hắn chẳng bao giờ bỏ được cái tính ấy đâu. Cái tính đã nhiễm từ cuộc sống hay từ chàng Đông Ky Sốt trong những chuyện ngắn của Đàm Hy đông mà hắn vẫn hâm mộ? Cũng không ai hiểu.Nhưng ai cũng thấy hắn dễ thương bởi thầy và mọi người đều đã hiểu hơn về hắn.[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Cả buổi sinh nhật hắn cứ tủm tỉm cười một mình và nghĩ đến một sự thay đổi vào ngày mai.[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Cuối buổi, hắn gọi Ngọc:[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Ngọc có đôi mắt sáng và thật khoẻ mạnh.[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Ngọc hất mặt, đắc chí đọc:[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586][i]"Trong đêm tối mắt thần khi đã quắc,[/i][/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586][i]Là khiến cho mọi vật đều im hơi"[/i] [/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Thế tối đến nhà tôi chơi nhé?[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Ông là gì của tôi, mà tôi phải đến?[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Làm ơn đi! Nhà tôi nhiều chuột lắm[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Khỉ ạ, vẫn chưa chừa cái thói chọc người khác.[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Ngọc thụi cho hắn mấy cái rồi cười ngặt nghẽo. Được thế hắn thủ thỉ:[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Tôi thân với bà thế, chiều bảo anh bà cắt cho tôi bộ tóc nhé![/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Sao, lại định 3 hay 2 phân?[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Không phân với bón gì cả, tôi tu chí làm ăn rồi![/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Với mái tóc mới này, mai hắn sx vẫn lém lỉnh như ngày nào, nhưng hắn vẫn thấy mọi thứ đều đáng yêu, đáng yêu một cách nghiêm túc: bạn bè, thầy cô và cả thơ Xuân Diệu nữa...[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]Hắn sung sướng tới mức mắt không muốn nhắm, cứ khép lại rồi lại mở ra vì ánh trăng ngoài kia sáng quá, ánh trăng sà qua cửa sổ chiếu sáng qua mặt hắn, gương mặt của một chàng trai mười tám tuổi. Trong mơ hắn còn lẩm bẩm:[/color][/size][/font]
[font=Verdana][size=100]
[/size][/font]
[font=Verdana][size=100][color=#2e0586]-Mặt trăng như chiếc bánh. Ông trời sợ con gái lớp hắn ăn mất nên phải treo lên để trêu ngươi-Mặt trăng nơi mẹ hắn đang bán chè và có một kẻ suốt đời ăn chè mà không chịu trả tiền, kẻ đó là hắn[/color][/size][/font]
[RIGHT][font=Verdana][size=100][color=#2e0586]2003[/color][/size][/font][/RIGHT]