by Bom » Thu Dec 02, 2010 12:20 am
10 bài viết chung một chủ đề: "Bay lên những cánh diều".
Đơn giản chỉ là những dòng tâm sự, những lời thốt ra từ trái tim và tâm hồn.
Ngày bắt đầu viết: 22.11.2010
Lời tựa: Tìm một giây phút thở phào nhẹ nhõm trong cuộc đời...
[CENTER]----
[/CENTER]
Part 01.
Tiết học trầm lặng, cuối học kỳ rồi, ai cũng có những suy nghĩ, lo toan của riêng mình. Chìm trong dòng suy nghĩ bất tận, bỗng chốc thấy mình đang bay trên bầu trời, xung quanh ngập tràn những cánh diều nhiều màu sắc.
Trong cuộc sống ai cũng có những ước mơ, và người ta thường ví von những ước mơ ấy như những cánh diều… tung bay trong gió.
Nhưng hôm nay tôi lại thấy những cánh diều khác. Những cánh diều tượng trưng cho những thông điệp được chuyển từ mặt đất lên bầu trời bằng những sợi dây mảnh mai.
Tuổi thơ tôi có may mắn được lớn lên cùng những cánh diều. Từ những chiếc diều được làm từ những tờ giấy thô, vài thanh tre nhỏ và những hạt cơm nguội thay hồ dán. Lớn lên, cuộc sống cũng nhiều màu sắc hơn như những cánh diều vải bày bán ngoài chợ.
Nhưng thời nào cũng vậy, trong tôi những cánh diều không chỉ tượng trưng cho những ước mơ bay cao, bay xa của mình. Tôi còn thường viết những lời nhắn nhủ, lời cầu chúc, hoặc những câu nguyện ước lên đó, rồi lặng lẽ thả những cánh diều ấy lên với bầu trời trong xanh.
Đôi khi chỉ là những điều ước trẻ con, hồn nhiên và ngây thơ kiểu như: có 1 bộ quần áo thật đẹp, có 1 bộ xếp hình để chơi…
Đôi khi lại là những điều cầu mong thường thấy như: học thật giỏi, lớn lên phải thật thành đạt…
Đôi khi lại là những lời chúc rất “trưởng thành” như: Gia đình mình mọi người luôn mạnh khỏe, làng quê mình cuộc sống đầy đủ hơn, và luôn bình yên…
Đôi khi tôi viết những điều ước mà trong cái tâm hồn còn ngây thơ và trong sáng ấy chưa biết rằng nó không thể thành sự thật: Ông trời ơi, cho cháu 1 đôi cánh để cháu bay lên như những chú chim nhé!...
…
Và cứ thế, tôi nhờ những cánh diều gửi những dòng thông điệp mà bình thường tôi chẳng bao giờ nói ra. Vẫn biết tình yêu xuất phát từ trái tim và tâm hồn và mình nên dũng cảm để bày tỏ cảm xúc đó của mình. Vẫn biết khi mình im lặng thì người ta sẽ không biết và họ sẽ không hiểu được mình thực sự như thế nào. Nhưng tôi vẫn thế, tôi cứ thầm lặng giữ tất cả tình cảm của mình trong suy nghĩ, giấu diếm, ấp ủ, nâng niu, trân trọng, nuôi dưỡng...
Uh. Tôi vẫn thế, vẫn khi buồn, khi vui lẫn lộn, nhưng tôi luôn biết con người bên trong mình thế nào. Bởi vì đâu đó trong bầu trời của mình, tôi vẫn thường viết điều đó lên những cánh diều và thả chúng bay thật cao…
Tôi tự hỏi, liệu một ngày nào đó, ai sẽ nhận được những dòng tin nhắn đó của mình? Có lẽ chỉ thần tiên mới nhận được… bởi vì đó là những ngôn ngữ của sự im lặng… Tôi không giỏi trò chuyện, tôi chỉ mạnh trong sự suy nghĩ của mình, nhưng tôi cũng lại không đủ dũng cảm để viết ra trực tiếp những gì mình nghĩ…
Tôi nhút nhát… âm thầm giấu tình cảm của mình trong từng câu, từng chữ… bày tỏ tình cảm của mình bằng những lời ẩn ý, mơ hồ… và chỉ dám thể hiện cái thực sự là tôi ở một nơi nào đó không người, ở giữa bầu trời bao la, vắng lặng…
[RIGHT] “Điều gì xuất phát từ trái tim và tâm hồn, thì sẽ đến được cái đích là trái tim và tâm hồn khác.”
[/RIGHT]
Tôi cứ âm thầm gửi những lời nhắn nhủ, những lời cầu chúc, những điều nguyện ước mà xuất phát từ trái tim và tâm hồn mình… Và hi vọng một ngày nào đó nó tìm thấy được đích đến của mình… Nhưng thời gian luôn là một kẻ khó chịu, nó bào mòn niềm tin của con người, trong đó có cả tôi. Phải chăng là mình đã quá yếu kém? Nhưng có lẽ tôi cũng nên tập quên đi cái hi vọng hư vô ấy…
Bởi đã từ lâu lắm rồi, những cánh diều của tôi cứ bay lang thang vô định giữa thế gian, nó không có chỗ để dừng, không có đích để tới… những dòng thông điệp nếu không phai nhạt vì mưa nắng, thì bám đầy bụi bặm, rêu mốc xanh rì…
[RIGHT]“Nếu trái tim và tâm hồn của anh không có chủ, thì anh chỉ là một kẻ lang thang cô độc. Nhưng nếu trái tim và tâm hồn của anh có chủ, anh vẫn là một kẻ lang thang, nhưng anh lang thang trong hạnh phúc của riêng mình.”
[/RIGHT]
Tôi biết mà, tôi hiểu mà… Tôi đang cố tập để quên đi mà… và tôi sẽ quên, sẽ không hi vọng, không mơ mộng nữa… Nhưng tôi không thể từ bỏ cái thói quen… là mỗi ngày thả một cánh diều của trái tim và tâm hồn lên với bầu trời…
Bay lên những cánh diều ơi, bay thật cao, thật xa theo làn gió, theo đám mây và theo những cánh chim tự do.
Tôi không mong đợi một ai đó kéo cánh diều của tôi xuống như một anh thợ săn giương súng bắn chú chim trên trời.
Đơn giản có nghĩa là tôi không mong đợi những thứ giả tạo, dối trá, bỡn cợt, gượng ép… Đừng có bắt cơn gió phải bay theo hướng nào… Đừng có bắt những đám mây phải hình thù ra sao… xin để chúng tự do… xin để cánh diều của tôi tự do… mang theo trái tim và tâm hồn tôi tới một khung trời nào đó có một trái tim và tâm hồn nào đó thực lòng muốn nó dừng lại…
[CENTER][CENTER]Nào cánh diều bay lên
Âm thầm theo mây gió
Dòng nhắn tin để ngỏ
Chưa biết về trong ai…[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Nếu còn có ngày mai
Vẫn nguyện cầu lặng lẽ…
[/CENTER]
[/CENTER]
Monday, November 22, 2010
[color=deepskyblue]10 bài viết chung một chủ đề: [i][color=red]"Bay lên những cánh diều".[/color][/i]
Đơn giản chỉ là những dòng tâm sự, những lời thốt ra từ trái tim và tâm hồn.[/color]
[color=darkorange]Ngày bắt đầu viết:[/color] [color=deepskyblue]22.11.2010[/color]
[color=darkorange]Lời tựa: [/color][color=magenta]Tìm một giây phút thở phào nhẹ nhõm trong cuộc đời...[/color]
[CENTER]----
[/CENTER]
[color=blue][u][b]Part 01.[/b][/u][/color]
[font=Tahoma][color=deepskyblue]Tiết học trầm lặng, cuối học kỳ rồi, ai cũng có những suy nghĩ, lo toan của riêng mình. Chìm trong dòng suy nghĩ bất tận, bỗng chốc thấy mình đang bay trên bầu trời, xung quanh ngập tràn những cánh diều nhiều màu sắc.
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Trong cuộc sống ai cũng có những ước mơ, và người ta thường ví von những ước mơ ấy như những cánh diều… tung bay trong gió.
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Nhưng hôm nay tôi lại thấy những cánh diều khác. Những cánh diều tượng trưng cho những thông điệp được chuyển từ mặt đất lên bầu trời bằng những sợi dây mảnh mai.
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Tuổi thơ tôi có may mắn được lớn lên cùng những cánh diều. Từ những chiếc diều được làm từ những tờ giấy thô, vài thanh tre nhỏ và những hạt cơm nguội thay hồ dán. Lớn lên, cuộc sống cũng nhiều màu sắc hơn như những cánh diều vải bày bán ngoài chợ.
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Nhưng thời nào cũng vậy, trong tôi những cánh diều không chỉ tượng trưng cho những ước mơ bay cao, bay xa của mình. Tôi còn thường viết những lời nhắn nhủ, lời cầu chúc, hoặc những câu nguyện ước lên đó, rồi lặng lẽ thả những cánh diều ấy lên với bầu trời trong xanh.
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Đôi khi chỉ là những điều ước trẻ con, hồn nhiên và ngây thơ kiểu như: [i][color=slategray]có 1 bộ quần áo thật đẹp, có 1 bộ xếp hình để chơi…
[/color]
[/i][/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Đôi khi lại là những điều cầu mong thường thấy như: [i][color=slategray]học thật giỏi, lớn lên phải thật thành đạt…[/color]
[/i][/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Đôi khi lại là những lời chúc rất “trưởng thành” như: [i][color=slategray]Gia đình mình mọi người luôn mạnh khỏe, làng quê mình cuộc sống đầy đủ hơn, và luôn bình yên…
[/color]
[/i][/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Đôi khi tôi viết những điều ước mà trong cái tâm hồn còn ngây thơ và trong sáng ấy chưa biết rằng nó không thể thành sự thật: [color=slategray][i]Ông trời ơi, cho cháu 1 đôi cánh để cháu bay lên như những chú chim nhé!...[/i]
[/color][/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue][color=slategray]…[/color]
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Và cứ thế, tôi nhờ những cánh diều gửi những dòng thông điệp mà bình thường tôi chẳng bao giờ nói ra. Vẫn biết tình yêu xuất phát từ trái tim và tâm hồn và mình nên dũng cảm để bày tỏ cảm xúc đó của mình. Vẫn biết khi mình im lặng thì người ta sẽ không biết và họ sẽ không hiểu được mình thực sự như thế nào. Nhưng tôi vẫn thế, tôi cứ thầm lặng giữ tất cả tình cảm của mình trong suy nghĩ, giấu diếm, ấp ủ, nâng niu, trân trọng, nuôi dưỡng...
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue] Uh. Tôi vẫn thế, vẫn khi buồn, khi vui lẫn lộn, nhưng tôi luôn biết con người bên trong mình thế nào. Bởi vì đâu đó trong bầu trời của mình, tôi vẫn thường viết điều đó lên những cánh diều và thả chúng bay thật cao…
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Tôi tự hỏi, liệu một ngày nào đó, ai sẽ nhận được những dòng tin nhắn đó của mình? Có lẽ chỉ thần tiên mới nhận được… bởi vì đó là những ngôn ngữ của sự im lặng… Tôi không giỏi trò chuyện, tôi chỉ mạnh trong sự suy nghĩ của mình, nhưng tôi cũng lại không đủ dũng cảm để viết ra trực tiếp những gì mình nghĩ…
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Tôi nhút nhát… âm thầm giấu tình cảm của mình trong từng câu, từng chữ… bày tỏ tình cảm của mình bằng những lời ẩn ý, mơ hồ… và chỉ dám thể hiện cái thực sự là tôi ở một nơi nào đó không người, ở giữa bầu trời bao la, vắng lặng…
[color=seagreen]
[/color][/color][/font][RIGHT] [font=Tahoma][color=green][i]“Điều gì xuất phát từ trái tim và tâm hồn, thì sẽ đến được cái đích là trái tim và tâm hồn khác.”[/i][/color][/font]
[/RIGHT]
[font=Tahoma][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Tôi cứ âm thầm gửi những lời nhắn nhủ, những lời cầu chúc, những điều nguyện ước mà xuất phát từ trái tim và tâm hồn mình… Và hi vọng một ngày nào đó nó tìm thấy được đích đến của mình… Nhưng thời gian luôn là một kẻ khó chịu, nó bào mòn niềm tin của con người, trong đó có cả tôi. Phải chăng là mình đã quá yếu kém? Nhưng có lẽ tôi cũng nên tập quên đi cái hi vọng hư vô ấy…
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Bởi đã từ lâu lắm rồi, những cánh diều của tôi cứ bay lang thang vô định giữa thế gian, nó không có chỗ để dừng, không có đích để tới… những dòng thông điệp nếu không phai nhạt vì mưa nắng, thì bám đầy bụi bặm, rêu mốc xanh rì…
[/color][/font] [RIGHT][font=Tahoma][color=green][i]“Nếu trái tim và tâm hồn của anh không có chủ, thì anh chỉ là một kẻ lang thang cô độc. Nhưng nếu trái tim và tâm hồn của anh có chủ, anh vẫn là một kẻ lang thang, nhưng anh lang thang trong hạnh phúc của riêng mình.”[/i][/color][/font]
[/RIGHT]
[font=Tahoma][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Tôi biết mà, tôi hiểu mà… Tôi đang cố tập để quên đi mà… và tôi sẽ quên, sẽ không hi vọng, không mơ mộng nữa… Nhưng tôi không thể từ bỏ cái thói quen… là mỗi ngày thả một cánh diều của trái tim và tâm hồn lên với bầu trời…
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Bay lên những cánh diều ơi, bay thật cao, thật xa theo làn gió, theo đám mây và theo những cánh chim tự do.
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Tôi không mong đợi một ai đó kéo cánh diều của tôi xuống như một anh thợ săn giương súng bắn chú chim trên trời.
[/color][/font] [font=Tahoma][color=deepskyblue]Đơn giản có nghĩa là tôi không mong đợi những thứ giả tạo, dối trá, bỡn cợt, gượng ép… Đừng có bắt cơn gió phải bay theo hướng nào… Đừng có bắt những đám mây phải hình thù ra sao… xin để chúng tự do… xin để cánh diều của tôi tự do… mang theo trái tim và tâm hồn tôi tới một khung trời nào đó có một trái tim và tâm hồn nào đó thực lòng muốn nó dừng lại…
[color=green]
[/color][/color][/font] [CENTER][CENTER][font=Tahoma][color=green][i]Nào cánh diều bay lên
Âm thầm theo mây gió
Dòng nhắn tin để ngỏ
Chưa biết về trong ai…[/i][/color][/font][/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER][font=Tahoma][color=deepskyblue][i][color=green]Nếu còn có ngày mai
Vẫn nguyện cầu lặng lẽ…[/color]
[/i][/color][/font][/CENTER]
[/CENTER]
[font=Tahoma][size=75][color=darkorange]Monday, November 22, 2010[/color][/size][/font]