by Khong can » Fri Nov 26, 2010 8:30 am
Đây là 1 câu chuyện có thật
.................... ......................
...............
1 nỗi đau……..
Trong cuộc đời mỗi con người chắc hẳn ai cũng có 1 nỗi đau…1 nỗi đau thầm kín như tôi chăng???
18 tuổi—vượt quakì thi tốt nghiệp thpt 1 cách dễ dàng,tràn ngập trong tôi lúc bấy giờ là niềm tin,niềm hi vọng vào kì thi đại học sắp tới. Ước mơ được trở thành sinh viên của ngôi trường đhkhxh và nhân văn luôn sôi sục trong ý chí trong suy nghĩ của tôi.
…Mang theo niềm hi vọng của gia đình,ba mẹ và cả bản thân tôi rời xa ngôi nhà yêu dấu bình yên lên thành phố-nơi đất chật người đông để ôn thi đại học.Nhà tôi cách thành phố cũng khá xa khoảng 80km,vì lí do này nên trung tâm sắp xếp cho tôi 1 nhà trọ gần trường để tiện đi lại.Ngôi nhà trọ nằm sâu trong hẻm vắng,nhỏ nhưng không khí thoáng mát dễ chịu-không khí gần giống ngôi nhà nhỏ của tôi. Bác chủ nhà sắp xếp cho tôi ở trên 1 căn gác nhỏ nhìn thẳng ra hẻm vắng… cảm giác hơi trống vắng lạnh lẽo vì từ nay tôi phải sống xa vòng tay ba mẹ… phải một mình đối mặt với khó khăn thử thách… sống tự lập.2 từ tự lập làm cho tôi cảm thấy mình thật hãnh diện…mình cũng là 1 người lớn rồi đúng không? Đâu phải là cô bé nhõng nhẽo ba mẹ như ngày nào nữa. nụ cười tự sướng nở trên môi. Tôi hít một hơi thật sâu,thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ ấy trở lại với căn phòng của riêng tôi.Tôi cảm thấy wen thuộc gần gũi như đang ở nhà vậy. Tư tưởng tinh thần tất cả mọi thứ đều làm tôi rất thoải mái và tôi đã sẵn sàng cho những ngày ôn thi căng thẳng sắp tới.
…ngày ôn thi đầu tiên…tuy hơi mệt mỏi vì lượng bài nhiều nhưng lại rất vui vì mọi chuyện đến với tôi thuận tiện như 1 giấc mơ. Rồi 1 tuần trôi qua…nỗi nhớ mẹ nhớ gia đình ngập tràn trong tôi. Nhưng tôi đã hứa với lòng mình nuốt nước mắt vì tương lai.. cố lên nào…mày sẽ làm được thôi…ukm…làm được thôi mà…
Ngày thứ 10-1ngày mãi mãi tôi không bao giờ wên trong suy nghĩ…1 ngày thật buồn…đau đớn… Dường như nỗi đau ấy đã in sâu trong tim tôi mất rồi… Ngày hôm ấy là 1 buổi tối thứ 7…lớp khối D tụi tôi phải học cả ngày,3 ca:sáng chiều,tối… tôi còn nhớ y nguyên ngày hôm đó đau đớn như mới hôm wa…tôi tan học cũng hơi muộn khoảng hơn 10h vì tôi còn lán lại lớp học hỏi thầy về 1 số bài tôi không hiểu…tôi được thầy khen…tôi vui như 1 đứa trẻ con được mẹ cho kẹo khi đi chợ về…niềm vui nở trên môi…ngây thơ…trong sáng. Bầu trời trong xanh những ngôi sao sáng rọi như những ước mơ trong tôi lúc ấy vậy. bước vào con hẻm vắng,không ánh đèn,không tiếng người. chỉ còn những hàng cây rợp bóng che đi ánh sáng của những vì sao kia… những cơn gió rít ù ù càng làm nỗi sợ hãi trong tôi tăng lên… Và lúc này là lúc trí tưởng tượng phong phú của tôi hoạt động hết công suất… phía trước tôi có 1 bóng người mặc đồ trắng…hình như đang vẫy tay gọi tôi… ôi…không…m…a…. lắc đầu 1 kái thật mạnh nhìn lại…ukm..thỳ ra mình ngộ nhận.haizz cái mắt kính của mình đã đến lúc phải đi cắt lại rồi…tự trấn an mình rằng mình có 4 mắt dù có ma đi chăng nữa nó cũng chỉ 2 mắt sợ rỳ,mà bà mình đã nói mình sợ ma 3 phần thì nó sợ mình tận 7 phần mà.Đừng sợ …tôi nhẹ nhàng bước từng bước sợ hãi chỉ ước sẽ thật nhanh đươc trở về nhà tôi sẽ ôm chặt lấy mẹ…ak không giờ tôi đang ở xa nhà mà vậy tôi sẽ ôm chú gấu bông xinh xắn của tôi… đúng rồi tôi sẽ đi thật nhanh… bỗng tôi nhìn thấy phía trước có người…nhìn thật kĩ lại đúng là có người thật mà không phải ma đâu nhá. Hì vui wá gặp người rồi vậy là hết sợ…càng đi lại gần tôi mới biết thì ra mắt mình còn tinh chán rõ ràng là người chính xác hơn là 2 anh chàng thanh niên khoảng 20 tuổi,tóc lòe lọet đủ màu đang ngồi như chờ đợi cái rỳ.Lúc này tôi không còn vui nữa mà thay vào đó là nỗi sợ hãi vô hình… Tôi đi đến lại gần 2 người đó tôi sợ chỉ biết cúi mặt đi,đi thật nhanh…tôi vờ như không nghe thấy 2 người đó đang nói với nhau. Thằng thứ nhất nói : “ ê mày.có con nhỏ kia ngon đáo để hén”.Thằng thứ 2 phì hơi thuốc vừa liếc mắt nhìn tôi theo cái hất hàm của thằng bạn. Rồi ngay lập tức 2 thằng dàn hàng ngang ra đường cố tình chặn đường tôi. Tôi tránh qua trái tụi nó cũng chạy qua trái,tránh qua phải tụi nó cũng chạy qua phải. Tôi rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn,tôi nói : “mấy anh đi đứng kiểu rỳ thế tránh ra cho tôi đi nếu không tôi la lên bây giờ”. “ mà tôi nói trước tôi có võ đấy nhá”. Vừa nói tôi vừa dơ 2 nắm đấm ra trước mặt để chứng tỏ cho bọn nó thấy tôi có võ. Nhưng có lẽ trình độ nói dối của tôi còn quá non nớt so với bọn nó. Thực sự là tôi có biết võ là rỳ đâu.Tôi không biết tôi nói rỳ sai mà 2 thằng đó nhìn nhau cười ha há. 1 thằng nâng cằm tôi lên nhìn và bảo : “cô em cũng khá xinh đấy ngoan ngoan nghe lời anh đi rồi anh thưởng”.Tôi hất tay nó xuống và nghĩ bụng “thưởng”á. Những từ vô văn hóa thế mà nó cũng nói ra được mình phải cẩn thận mới được. Chưa kịp thoát khỏi suy nghĩ đó thỳ thằng thứ 2 tiến lại gần tôi đang định hôn lên má tôi. Tôi giật mình lùi lại và nói trong nỗi sợ hãi : mày làm gì thế cút đi tao la lên bay giờ. Nó tiếp lời: “em la lên đi la đi ha…ha..” rồi 2 thằng cùng tiến lại gần tôi…tôi lùi lại bỗng chân tôi sững lại tôi đã hết đường lùi sau lưng tôi đã là 1 bức tường. Tôi sợ…những giọt nước mắt lăn xuống…tôi không biết nói rỳ…chỉ biết khóc…khóc…hi vọng rằng khi thấy tôi khóc tụi nó sẽ thương tình mà từ bỏ suy nghĩ đáng ghê rợn ấy. Nhưng không cái lũ vô văn hóa này mà biết đến 2 từ thương hại sao? Tôi lại nằm mơ nữa rồi… tại sao lúc này không xuất hiện 1 chàng trai anh hùng nào đó để cứu tôi…mẹ ơi…mẹ ơi… những tiếng nấc…những tiếng gọi mẹ tha thiết vang lên…cứu…nhưng vô vọng…không ai nghe…không ai thấy… khi thằng thứ nhất chạm vào ngực tôi…tôi đẩy ra và chạy chạy…nhưng không…nó đã đuổi theo và ôm lấy tôi…nhìn thằng thứ 2 và nói : con này ngon không được làm sổng. rồi nó khẽ gật đầu. thằng thứ 2 như hiểu ý lấy trong cốp xe một chiếc khăn,tôi không biết nó định làm rỳ chỉ biết khóc tôi muốn la lên nhưng bàn tay thô kệch và to nữa của thằng thứ nhất đã chặn miệng tôi…tôi chỉ biết ú ớ và những giọt nước mắt vẫn rơi… mẹ ơi…cứu con…mẹ ơi… trong suy nghĩ của tôi lúc ấy chỉ còn biết gọi mẹ gọi trong vô vọng… khi thằng thứ 2 tiến đến gần,thằng thứ nhất thả tay ở miệng tôi ra,tôi thở…thở như chưa bao giở thở…tôi la lên: cứ…. chưa kịp la hết câu thỳ chiếc khăn trong tay thằng thứ 2 bịt chặt vào miệng tôi… tôi không nhớ rỳ nữa tôi thấy đau đầu choáng váng buồn ngủ…tôi không được ngủ vào lúc này..nhưng không đôi mắt kia không nghe lời tôi nó cứ từ từ nhắm lại…hình ảnhthằng thứ 2 cười độc ác là hình ảnh cuối cùng theo tôi vào giấc ngủ….Tia nắng bình minh khẽ rọi wa khe cửa làm tôi tỉnh giấc…tôi thấy người mình rất mệt…mỏi…và đau… tôi nhìn wa khe cửa không thấy chiếc bàn học ngày thường tôi hay học…chưa tin vào mình tôi nhìn wa bên trái sao không thấy chiếc chuông gió của tôi treo bên cửa sổ… tôi sợ hãi…đây là đâu…không phải phòng trọ nơi tôi ở…đây là đâu… và tôi nhớ lại sự việc ngày hôm wa… giật mình giữa cơn mơ…tôi nhìn lại chiếc giường mình đang nằm…nhìn lại tôi…không một mảnh áo che thân…nước mắt…rơi…những…giọt máu đỏ….trên chiếc grap màu trắng…tôi hốt hoảng…sợ hãi…vội tìm lại quần áo…và 1 tờ giấy rơi xuống đất…tôi nhặt lên…đọc…những dòng chữ nhòe trong nước mắt… : “cảm ơn em vì buổi tôi đáng nhớ em tuyệt lắm…trả tiền nhà nghỉ nha kưng…” Nhói đau…lặng lẽ…nước mắt…mẹ ơi…trời đất như ngừng way…trái tim như ngừng đập…tại sao…tại sao lại là tôi…tôi đã làm rỳ có tội…mẹ ơi…tôi muốn về nhà…muốn ôm mẹ…muốn khóc trên vai mẹ…không…không được…không được cho ai biết…không…tôi lắc đầu nguầy nguậy…nhìn lại thân xác rơ bẩn của mình…xót xa…cay đắng…tôi wết tâm chôn kín bí mật buồn này trong trái tim…lê bước trên con đường trở về nhà…con đường này cũng khá wen vì tôi thường lui tới nhà sách gần đấy…những ánh mắt của những người tiếp viên nhà nghỉ nhìn tôi khi tôi xuống trả tiền phòng…làm tôi đau…đau lắm…tôi đã trở thành 1 đứa hư hỏng trong mắt họ…nước mắt….lại rơi…tôi chạy nhanh như muốn trốn tránh một điều rỳ đó,1 sự thật rằng tôi đã không còn…là…con…gái…không…đây không phải sự thật…không…làm ơn…ai đó hãy nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi…làm ơn đi mà. Nhưng cái thế gian vô tình này cứ im lặng…im lặng. Tôi chạy và chạy chạy đến đâu?chạy đi đâu?tôi không biết đôi chân tôi cứ chạy chạy trong vô cảm chạy không đích đến…như cuộc đời tôi lúc này biết đi về đâu??? Gió…nước…mưa…sấm….sét…trời sắp bão…nứơc mắt…hay nước mưa đang rơi…những giọt mưa ơi…hãy gột rửa những vết đen trong cuộc đời tôi đi…gột sạch đi…trả lại tôi đi…mẹ…mẹ…ơi…trước khi tôi lên thành phố ôn thi mẹ đã có linh cảm không tốt cho đứa con gái yêu của mình. Vì thành phố rất phức tạp nó còn phức tạp gấp ngàn lần đối với 1 đứa con gái mới lớn như tôi… “con gái”2 từ ôi sao mà thiêng liêng và đáng trân trọng đến thế… vậy mà tôi…giờ đây…thỳ sao? Nghĩ tới đây trái tim tôi tan nát… khóc…1 hành động quá yếu đuối…cách đây 1 ngày tôi còn là 1 cô bé hồn nhiên vô tư trong sáng…còn giờ đây trong trái tim nhỏ bé của tôi đang phải gánh chịu 1 nỗi đau…1 nỗi đau tôi phải mang theo cả cuộc đời…tương lai của tôi sẽ ra sao? Sẽ ra sao đây???
Trở về phòng trọ với ánh mắt vô hồn…trái tim tổn thương…tôi cố giấu cảm xúc đau đớn của mình để mọi người không ai biết…tôi cố giấu những giọt nước mắt đang sắp trào ra… lên tới phòng…tôi không thể kìm nén được nữa…khóc…tôi lại khóc…ngoài khóc ra tôi còn biết làm rỳ, tôi không dám nghĩ đến ngày mai nữa…không dám nữa…1 tuần sau đó…tôi nghỉ ôn thi vì ốm…tôi thấy mệt mỏi lắm…đau đầu nữa…có thể tại tôi suy nghĩ và khóc quá nhiều.1 tháng sau tôi trễ kinh 1 tuần…tôi bắt đầu càng sợ hơn…những suy nghĩ mông lung đang le lói trong tâm trí tôi. Lấy hết cam đảm tôi đến bệnh viện vì không hiểu sao tôi có một linh cảm không lành… đứng trước cổng bệnh viện…tôi ngập ngừng không biết mình có nên bước vào hay không? Bao ánh mắt đang nhìn tôi…tôi cảm thấy khó chịu hay chính xác hơn là xấu hổ…nếu không nhờ bác bảo vệ ra mở cổng cho tôi và làm tôi thoát khỏi tâm trạng đen tối đó thỳ không biết đến lúc nào tôi mới trở lại bình thường.Hít 1 hơi thật sâu tôi bước vào…tôi cố gắng wên hết những lời bàn tán xì xào xung quanh khi nhìn thấy tôi “ nhìn kìa mới trẻ thế kia đã vào bệnh viện tôi đoán chắc là phá thai” 1 người khác nói “ nhìn nó còn đeo cặp mà…haizz bọn trẻ bây giờ hư wá tôi thấy xấu hổ thay cho bố mẹ tụi nó”…dù đã cố gắng nhưng nước mắt vẫn rơi…tôi muốn chạy đến bên từng người đả giải thích…nhưng không thể…có ai hiểu tôi không???
Chờ mãi cũng tới lượt tôi…tôi bước vào căn phòng màu trắng lạnh lẽo…cô đơn…bên ngoài có những người cũng trạc tuổi tôi..nhưng bên cạnh họ có ba mẹ người thân…còn tôi…bơ vơ…lạc lõng... giờ đây tôi mới biết tôi cần mẹ đến như thế nào.
Bác sĩ nói tôi…đã…có…thai…1 tháng… choáng váng…dối trá…bác sĩ nói dối… không hiểu sao ngay từ ban đầu tôi đã có cái linh cảm đang ghê rợn đó nhưng đến khi bác sĩ nói ra thỳ tôi lai đau đớn và hoang mang tới như vậy… Nuốt nước mắt trong tim…bác sĩ cho tôi uống 1 viên thuốc…cái bụng tôi rất đau…đau lắm…đau khủng khiếp…tôi mím chặt môi…nước mắt lã chã rơi xuống má xuống cổ…1 cục máu đỏ…tôi đã giết 1 con người…ghê rợn…ghê tởm bản thân tôi quá… trời ơi…mẹ xin lỗi con…xin con hãy tha thứ cho người mẹ đau khổ này…mẹ xin lỗi…mẹ….tôi đáng lẽ đã là mẹ…18 tuổi…căm ghét…hận…khóc…và khóc...
Những ngày tháng sau đó là những ngày tháng đau khổ nhất của tôi…tôi không thể nào tập trung vào việc ôn thi được…cứ mỗi lần nhìn vào trang sách những giọt máu…cục máu lại hiện ra khiến tôi không thể nào wên đựơc…và tôi chỉ đủ điểm vào cđ chứ không đậu vào ngôi trường đh mà tôi mơ ước…ước mơ ngày nào tan biến... tôi phải làm sao để wên đi…nỗi đau này??? Và ai???ai sẽ hiểu tôi??? Và ai??? Ai sẽ chấp nhận tôi???
1 nỗi đau mang theo suốt cuộc đời
.................................................. ....................
Nếu cuộc đời là 1 bản nhạc đàn có những khúc trong trẻo,có những khúc sâu lắng. Thì đây là 1 khúc nhạc lắng đọng nhất. Cry nghĩ rằng có những nỗi đau cần chia sẻ , cần wên và đáng trân trọng. Thiết nghĩ có ai đó tự hỏi “tôi” này có phải Cry hay không??? Có 1 ng đã hỏi Cry như thế. Nhưng “im lặng là đồng ý” , “thanh minh là nhận tội” (mặc dù câu này hơi wá nhưng tạm thời Cry không nghĩ đc câu chính xác hơn). Vì thế “câu trả lời nằm trong đáy trái tim mỗi chúng ta”.
(The-end)
[RIGHT]Nguồn:Tiểu tử
[/RIGHT]
Đây là 1 câu chuyện có thật
.................... ......................
...............
1 nỗi đau……..
Trong cuộc đời mỗi con người chắc hẳn ai cũng có 1 nỗi đau…1 nỗi đau thầm kín như tôi chăng???
18 tuổi—vượt quakì thi tốt nghiệp thpt 1 cách dễ dàng,tràn ngập trong tôi lúc bấy giờ là niềm tin,niềm hi vọng vào kì thi đại học sắp tới. Ước mơ được trở thành sinh viên của ngôi trường đhkhxh và nhân văn luôn sôi sục trong ý chí trong suy nghĩ của tôi.
…Mang theo niềm hi vọng của gia đình,ba mẹ và cả bản thân tôi rời xa ngôi nhà yêu dấu bình yên lên thành phố-nơi đất chật người đông để ôn thi đại học.Nhà tôi cách thành phố cũng khá xa khoảng 80km,vì lí do này nên trung tâm sắp xếp cho tôi 1 nhà trọ gần trường để tiện đi lại.Ngôi nhà trọ nằm sâu trong hẻm vắng,nhỏ nhưng không khí thoáng mát dễ chịu-không khí gần giống ngôi nhà nhỏ của tôi. Bác chủ nhà sắp xếp cho tôi ở trên 1 căn gác nhỏ nhìn thẳng ra hẻm vắng… cảm giác hơi trống vắng lạnh lẽo vì từ nay tôi phải sống xa vòng tay ba mẹ… phải một mình đối mặt với khó khăn thử thách… sống tự lập.2 từ tự lập làm cho tôi cảm thấy mình thật hãnh diện…mình cũng là 1 người lớn rồi đúng không? Đâu phải là cô bé nhõng nhẽo ba mẹ như ngày nào nữa. nụ cười tự sướng nở trên môi. Tôi hít một hơi thật sâu,thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ ấy trở lại với căn phòng của riêng tôi.Tôi cảm thấy wen thuộc gần gũi như đang ở nhà vậy. Tư tưởng tinh thần tất cả mọi thứ đều làm tôi rất thoải mái và tôi đã sẵn sàng cho những ngày ôn thi căng thẳng sắp tới.
…ngày ôn thi đầu tiên…tuy hơi mệt mỏi vì lượng bài nhiều nhưng lại rất vui vì mọi chuyện đến với tôi thuận tiện như 1 giấc mơ. Rồi 1 tuần trôi qua…nỗi nhớ mẹ nhớ gia đình ngập tràn trong tôi. Nhưng tôi đã hứa với lòng mình nuốt nước mắt vì tương lai.. cố lên nào…mày sẽ làm được thôi…ukm…làm được thôi mà…
Ngày thứ 10-1ngày mãi mãi tôi không bao giờ wên trong suy nghĩ…1 ngày thật buồn…đau đớn… Dường như nỗi đau ấy đã in sâu trong tim tôi mất rồi… Ngày hôm ấy là 1 buổi tối thứ 7…lớp khối D tụi tôi phải học cả ngày,3 ca:sáng chiều,tối… tôi còn nhớ y nguyên ngày hôm đó đau đớn như mới hôm wa…tôi tan học cũng hơi muộn khoảng hơn 10h vì tôi còn lán lại lớp học hỏi thầy về 1 số bài tôi không hiểu…tôi được thầy khen…tôi vui như 1 đứa trẻ con được mẹ cho kẹo khi đi chợ về…niềm vui nở trên môi…ngây thơ…trong sáng. Bầu trời trong xanh những ngôi sao sáng rọi như những ước mơ trong tôi lúc ấy vậy. bước vào con hẻm vắng,không ánh đèn,không tiếng người. chỉ còn những hàng cây rợp bóng che đi ánh sáng của những vì sao kia… những cơn gió rít ù ù càng làm nỗi sợ hãi trong tôi tăng lên… Và lúc này là lúc trí tưởng tượng phong phú của tôi hoạt động hết công suất… phía trước tôi có 1 bóng người mặc đồ trắng…hình như đang vẫy tay gọi tôi… ôi…không…m…a…. lắc đầu 1 kái thật mạnh nhìn lại…ukm..thỳ ra mình ngộ nhận.haizz cái mắt kính của mình đã đến lúc phải đi cắt lại rồi…tự trấn an mình rằng mình có 4 mắt dù có ma đi chăng nữa nó cũng chỉ 2 mắt sợ rỳ,mà bà mình đã nói mình sợ ma 3 phần thì nó sợ mình tận 7 phần mà.Đừng sợ …tôi nhẹ nhàng bước từng bước sợ hãi chỉ ước sẽ thật nhanh đươc trở về nhà tôi sẽ ôm chặt lấy mẹ…ak không giờ tôi đang ở xa nhà mà vậy tôi sẽ ôm chú gấu bông xinh xắn của tôi… đúng rồi tôi sẽ đi thật nhanh… bỗng tôi nhìn thấy phía trước có người…nhìn thật kĩ lại đúng là có người thật mà không phải ma đâu nhá. Hì vui wá gặp người rồi vậy là hết sợ…càng đi lại gần tôi mới biết thì ra mắt mình còn tinh chán rõ ràng là người chính xác hơn là 2 anh chàng thanh niên khoảng 20 tuổi,tóc lòe lọet đủ màu đang ngồi như chờ đợi cái rỳ.Lúc này tôi không còn vui nữa mà thay vào đó là nỗi sợ hãi vô hình… Tôi đi đến lại gần 2 người đó tôi sợ chỉ biết cúi mặt đi,đi thật nhanh…tôi vờ như không nghe thấy 2 người đó đang nói với nhau. Thằng thứ nhất nói : “ ê mày.có con nhỏ kia ngon đáo để hén”.Thằng thứ 2 phì hơi thuốc vừa liếc mắt nhìn tôi theo cái hất hàm của thằng bạn. Rồi ngay lập tức 2 thằng dàn hàng ngang ra đường cố tình chặn đường tôi. Tôi tránh qua trái tụi nó cũng chạy qua trái,tránh qua phải tụi nó cũng chạy qua phải. Tôi rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn,tôi nói : “mấy anh đi đứng kiểu rỳ thế tránh ra cho tôi đi nếu không tôi la lên bây giờ”. “ mà tôi nói trước tôi có võ đấy nhá”. Vừa nói tôi vừa dơ 2 nắm đấm ra trước mặt để chứng tỏ cho bọn nó thấy tôi có võ. Nhưng có lẽ trình độ nói dối của tôi còn quá non nớt so với bọn nó. Thực sự là tôi có biết võ là rỳ đâu.Tôi không biết tôi nói rỳ sai mà 2 thằng đó nhìn nhau cười ha há. 1 thằng nâng cằm tôi lên nhìn và bảo : “cô em cũng khá xinh đấy ngoan ngoan nghe lời anh đi rồi anh thưởng”.Tôi hất tay nó xuống và nghĩ bụng “thưởng”á. Những từ vô văn hóa thế mà nó cũng nói ra được mình phải cẩn thận mới được. Chưa kịp thoát khỏi suy nghĩ đó thỳ thằng thứ 2 tiến lại gần tôi đang định hôn lên má tôi. Tôi giật mình lùi lại và nói trong nỗi sợ hãi : mày làm gì thế cút đi tao la lên bay giờ. Nó tiếp lời: “em la lên đi la đi ha…ha..” rồi 2 thằng cùng tiến lại gần tôi…tôi lùi lại bỗng chân tôi sững lại tôi đã hết đường lùi sau lưng tôi đã là 1 bức tường. Tôi sợ…những giọt nước mắt lăn xuống…tôi không biết nói rỳ…chỉ biết khóc…khóc…hi vọng rằng khi thấy tôi khóc tụi nó sẽ thương tình mà từ bỏ suy nghĩ đáng ghê rợn ấy. Nhưng không cái lũ vô văn hóa này mà biết đến 2 từ thương hại sao? Tôi lại nằm mơ nữa rồi… tại sao lúc này không xuất hiện 1 chàng trai anh hùng nào đó để cứu tôi…mẹ ơi…mẹ ơi… những tiếng nấc…những tiếng gọi mẹ tha thiết vang lên…cứu…nhưng vô vọng…không ai nghe…không ai thấy… khi thằng thứ nhất chạm vào ngực tôi…tôi đẩy ra và chạy chạy…nhưng không…nó đã đuổi theo và ôm lấy tôi…nhìn thằng thứ 2 và nói : con này ngon không được làm sổng. rồi nó khẽ gật đầu. thằng thứ 2 như hiểu ý lấy trong cốp xe một chiếc khăn,tôi không biết nó định làm rỳ chỉ biết khóc tôi muốn la lên nhưng bàn tay thô kệch và to nữa của thằng thứ nhất đã chặn miệng tôi…tôi chỉ biết ú ớ và những giọt nước mắt vẫn rơi… mẹ ơi…cứu con…mẹ ơi… trong suy nghĩ của tôi lúc ấy chỉ còn biết gọi mẹ gọi trong vô vọng… khi thằng thứ 2 tiến đến gần,thằng thứ nhất thả tay ở miệng tôi ra,tôi thở…thở như chưa bao giở thở…tôi la lên: cứ…. chưa kịp la hết câu thỳ chiếc khăn trong tay thằng thứ 2 bịt chặt vào miệng tôi… tôi không nhớ rỳ nữa tôi thấy đau đầu choáng váng buồn ngủ…tôi không được ngủ vào lúc này..nhưng không đôi mắt kia không nghe lời tôi nó cứ từ từ nhắm lại…hình ảnhthằng thứ 2 cười độc ác là hình ảnh cuối cùng theo tôi vào giấc ngủ….Tia nắng bình minh khẽ rọi wa khe cửa làm tôi tỉnh giấc…tôi thấy người mình rất mệt…mỏi…và đau… tôi nhìn wa khe cửa không thấy chiếc bàn học ngày thường tôi hay học…chưa tin vào mình tôi nhìn wa bên trái sao không thấy chiếc chuông gió của tôi treo bên cửa sổ… tôi sợ hãi…đây là đâu…không phải phòng trọ nơi tôi ở…đây là đâu… và tôi nhớ lại sự việc ngày hôm wa… giật mình giữa cơn mơ…tôi nhìn lại chiếc giường mình đang nằm…nhìn lại tôi…không một mảnh áo che thân…nước mắt…rơi…những…giọt máu đỏ….trên chiếc grap màu trắng…tôi hốt hoảng…sợ hãi…vội tìm lại quần áo…và 1 tờ giấy rơi xuống đất…tôi nhặt lên…đọc…những dòng chữ nhòe trong nước mắt… : “cảm ơn em vì buổi tôi đáng nhớ em tuyệt lắm…trả tiền nhà nghỉ nha kưng…” Nhói đau…lặng lẽ…nước mắt…mẹ ơi…trời đất như ngừng way…trái tim như ngừng đập…tại sao…tại sao lại là tôi…tôi đã làm rỳ có tội…mẹ ơi…tôi muốn về nhà…muốn ôm mẹ…muốn khóc trên vai mẹ…không…không được…không được cho ai biết…không…tôi lắc đầu nguầy nguậy…nhìn lại thân xác rơ bẩn của mình…xót xa…cay đắng…tôi wết tâm chôn kín bí mật buồn này trong trái tim…lê bước trên con đường trở về nhà…con đường này cũng khá wen vì tôi thường lui tới nhà sách gần đấy…những ánh mắt của những người tiếp viên nhà nghỉ nhìn tôi khi tôi xuống trả tiền phòng…làm tôi đau…đau lắm…tôi đã trở thành 1 đứa hư hỏng trong mắt họ…nước mắt….lại rơi…tôi chạy nhanh như muốn trốn tránh một điều rỳ đó,1 sự thật rằng tôi đã không còn…là…con…gái…không…đây không phải sự thật…không…làm ơn…ai đó hãy nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi…làm ơn đi mà. Nhưng cái thế gian vô tình này cứ im lặng…im lặng. Tôi chạy và chạy chạy đến đâu?chạy đi đâu?tôi không biết đôi chân tôi cứ chạy chạy trong vô cảm chạy không đích đến…như cuộc đời tôi lúc này biết đi về đâu??? Gió…nước…mưa…sấm….sét…trời sắp bão…nứơc mắt…hay nước mưa đang rơi…những giọt mưa ơi…hãy gột rửa những vết đen trong cuộc đời tôi đi…gột sạch đi…trả lại tôi đi…mẹ…mẹ…ơi…trước khi tôi lên thành phố ôn thi mẹ đã có linh cảm không tốt cho đứa con gái yêu của mình. Vì thành phố rất phức tạp nó còn phức tạp gấp ngàn lần đối với 1 đứa con gái mới lớn như tôi… “con gái”2 từ ôi sao mà thiêng liêng và đáng trân trọng đến thế… vậy mà tôi…giờ đây…thỳ sao? Nghĩ tới đây trái tim tôi tan nát… khóc…1 hành động quá yếu đuối…cách đây 1 ngày tôi còn là 1 cô bé hồn nhiên vô tư trong sáng…còn giờ đây trong trái tim nhỏ bé của tôi đang phải gánh chịu 1 nỗi đau…1 nỗi đau tôi phải mang theo cả cuộc đời…tương lai của tôi sẽ ra sao? Sẽ ra sao đây???
Trở về phòng trọ với ánh mắt vô hồn…trái tim tổn thương…tôi cố giấu cảm xúc đau đớn của mình để mọi người không ai biết…tôi cố giấu những giọt nước mắt đang sắp trào ra… lên tới phòng…tôi không thể kìm nén được nữa…khóc…tôi lại khóc…ngoài khóc ra tôi còn biết làm rỳ, tôi không dám nghĩ đến ngày mai nữa…không dám nữa…1 tuần sau đó…tôi nghỉ ôn thi vì ốm…tôi thấy mệt mỏi lắm…đau đầu nữa…có thể tại tôi suy nghĩ và khóc quá nhiều.1 tháng sau tôi trễ kinh 1 tuần…tôi bắt đầu càng sợ hơn…những suy nghĩ mông lung đang le lói trong tâm trí tôi. Lấy hết cam đảm tôi đến bệnh viện vì không hiểu sao tôi có một linh cảm không lành… đứng trước cổng bệnh viện…tôi ngập ngừng không biết mình có nên bước vào hay không? Bao ánh mắt đang nhìn tôi…tôi cảm thấy khó chịu hay chính xác hơn là xấu hổ…nếu không nhờ bác bảo vệ ra mở cổng cho tôi và làm tôi thoát khỏi tâm trạng đen tối đó thỳ không biết đến lúc nào tôi mới trở lại bình thường.Hít 1 hơi thật sâu tôi bước vào…tôi cố gắng wên hết những lời bàn tán xì xào xung quanh khi nhìn thấy tôi “ nhìn kìa mới trẻ thế kia đã vào bệnh viện tôi đoán chắc là phá thai” 1 người khác nói “ nhìn nó còn đeo cặp mà…haizz bọn trẻ bây giờ hư wá tôi thấy xấu hổ thay cho bố mẹ tụi nó”…dù đã cố gắng nhưng nước mắt vẫn rơi…tôi muốn chạy đến bên từng người đả giải thích…nhưng không thể…có ai hiểu tôi không???
Chờ mãi cũng tới lượt tôi…tôi bước vào căn phòng màu trắng lạnh lẽo…cô đơn…bên ngoài có những người cũng trạc tuổi tôi..nhưng bên cạnh họ có ba mẹ người thân…còn tôi…bơ vơ…lạc lõng... giờ đây tôi mới biết tôi cần mẹ đến như thế nào.
Bác sĩ nói tôi…đã…có…thai…1 tháng… choáng váng…dối trá…bác sĩ nói dối… không hiểu sao ngay từ ban đầu tôi đã có cái linh cảm đang ghê rợn đó nhưng đến khi bác sĩ nói ra thỳ tôi lai đau đớn và hoang mang tới như vậy… Nuốt nước mắt trong tim…bác sĩ cho tôi uống 1 viên thuốc…cái bụng tôi rất đau…đau lắm…đau khủng khiếp…tôi mím chặt môi…nước mắt lã chã rơi xuống má xuống cổ…1 cục máu đỏ…tôi đã giết 1 con người…ghê rợn…ghê tởm bản thân tôi quá… trời ơi…mẹ xin lỗi con…xin con hãy tha thứ cho người mẹ đau khổ này…mẹ xin lỗi…mẹ….tôi đáng lẽ đã là mẹ…18 tuổi…căm ghét…hận…khóc…và khóc...
Những ngày tháng sau đó là những ngày tháng đau khổ nhất của tôi…tôi không thể nào tập trung vào việc ôn thi được…cứ mỗi lần nhìn vào trang sách những giọt máu…cục máu lại hiện ra khiến tôi không thể nào wên đựơc…và tôi chỉ đủ điểm vào cđ chứ không đậu vào ngôi trường đh mà tôi mơ ước…ước mơ ngày nào tan biến... tôi phải làm sao để wên đi…nỗi đau này??? Và ai???ai sẽ hiểu tôi??? Và ai??? Ai sẽ chấp nhận tôi???
1 nỗi đau mang theo suốt cuộc đời
.................................................. ....................
[color=blue][b]Nếu cuộc đời là 1 bản nhạc đàn có những khúc trong trẻo,có những khúc sâu lắng. Thì đây là 1 khúc nhạc lắng đọng nhất. Cry nghĩ rằng có những nỗi đau cần chia sẻ , cần wên và đáng trân trọng. Thiết nghĩ có ai đó tự hỏi “tôi” này có phải Cry hay không??? Có 1 ng đã hỏi Cry như thế. Nhưng “im lặng là đồng ý” , “thanh minh là nhận tội” (mặc dù câu này hơi wá nhưng tạm thời Cry không nghĩ đc câu chính xác hơn). Vì thế “câu trả lời nằm trong đáy trái tim mỗi chúng ta”.[/b][/color]
(The-end)
[RIGHT]Nguồn:Tiểu tử
[/RIGHT]