by MaiThuy_PR29 » Sun Dec 05, 2010 3:25 am
05/12,
Lại một đêm nữa mình ko ngủ được, cố gắng đi ngủ sớm, nhưng nằm mãi đôi mắt vẫn mở

lại khoảng thời gian đó...khoảng thời gian mình sống trong vô thức, đã cố gắng nghĩ mình vẫn ổn nhưng thực chất mình ko ổn một chút nào... Mệt mỏi, vì tất cả mọi chuyện...
Em gái à!
Giờ này em đã ngủ rồi, và em đang nằm ngay bên cạnh chị, khuôn mặt kia, lúc ngủ sao đáng yêu thế! Chị muốn em được sống hạnh phúc, được hưởng những điều tốt đẹp, chị thương em lắm. Nhưng tại sao??? tại sao em luôn làm chị phải lo lắng, chị ko biết chị phải như thế nào, hay nói em như thế nào thì em mới có thể ko làm chị buồn nữa. Tại sao em có thể ngang bứong và suy nghĩ một cách bồng bột như thế??? Em phải biết rằng có rất nhiều, rất nhiều ng lo lắng cho em chứ. Em còn nhỏ nhiều thứ em còn chưa hiểu đc hết, cạm bẫy là rất nhiều, chị lo lắm, chị lo nếu như ko ai ở bên em thì em sẽ "rơi"mất. Những điều chị nói, chị làm chỉ đơn giản vì chị thương em, nhưng dừong như em lại oán trách chị, em nói chị quá đáng. Uhm, chị quá đáng

nhưng điều duy nhất chị mong đó là em ngoan ngoãn, em nên người, bố mẹ ko phải lo lắng cho em nữa, nhưg em thì vẫn thế, vẫn hồn nhiên, gây ra mọi chuyện rồi lại bao biện một cách rất ngây ngô là:" lúc ấy em ko nghĩ ra, giờ chị nói em mới hiểu" vậy đến bao giờ em mới chịu hiểu đây hả em gái...Dạo này chị nhiều chuyện quá, hết chuyện lớp, chuyện bạn bè, chuyện bố mẹ, chuyện công việc, lại còn chuyện của em nữa...chị cũng chỉ là ng bình thường thôi mà, làm sao chị có thể chịu đựng được nổi...Một tuần rồi, một tuần chị chưa hề có 1 giấc ngủ nào là trọn vẹn cả,trong đêm chị toàn tỉnh dậy với những ý nghĩ vẩn vơ...chị phải làm sao đây hả em gái???
Tự thấy đầu óc mình bận rộn quá, bừa bộn quá, muốn sắp xếp lại chúng, muốn cho bớt những thứ ko hay ho vào thùng rác sao khó quá!!! Mình trở nên là ng trầm cảm, mình ko muốn nói chuyện, khi mọi ng hỏi thì mình luôn trả lời là mình ổn, nhưng.............

Khi onl mình toàn để invi hoặc để chế độ bận, vì mình ko muốn, ko muốn nói chuyện, mình sợ... mình sợ bạn bè lại lo lắng cho mình, mình sợ sẽ ko kiềm lòng đc mà lại kể, lại kêu la, lại rên rỉ. Mình vốn hay cười cơ mà, mình đâu có muốn mình trở nên yếu đuối thế này.
NK à,giờ ta đang rất buồn, mà ta buồn nhất là khi ta ở một mình. Lạnh lẽo. Cô đơn. Lâu rồi ta ko khóc òa như thế này. Nghĩ về chuyện đời, chuyên người, về chặng đường mà ta đã qua và sắp qua, ta bật khóc nức nở.Qua lâu rồi, ta đã từng biết kiểm soát tâm trạng và ko khóc lóc, nhưng mấy ngày hôm nay ta thực sự mệt mỏi, ta buồn lắm, rất rất buồn . Nỗi buồn của ta chỉ có ta biết, chỉ có ta gặm nhấm, và ta phải tự thay đổi nhưng ta lại hoàn toàn vô dụng...
phải chăng những đứa thường ngày cười nhiều nói nhiều lại có lúc chông chênh như thế này, liệu đâu mới là con người thật của mình??? Mình là ai trong cái thế giới rộng lớn này, là hạt cát, là cơn gió, là đám mây, hay là một dấu chấm lửng...hoặc có khi mình chẳng là j hết, uhm thực tại vốn phũ phàng, mình cứ không là j biết đâu đó lại là sự giải thoát... Lạnh quá, thò đầu ra khỏi chăn có 1 lúc mà lạnh run người. Thôi ko nói nữa, ngủ đi, ngủ thôi cô bé!!!

05/12,
Lại một đêm nữa mình ko ngủ được, cố gắng đi ngủ sớm, nhưng nằm mãi đôi mắt vẫn mở :(
lại khoảng thời gian đó...khoảng thời gian mình sống trong vô thức, đã cố gắng nghĩ mình vẫn ổn nhưng thực chất mình ko ổn một chút nào... Mệt mỏi, vì tất cả mọi chuyện...
Em gái à!
Giờ này em đã ngủ rồi, và em đang nằm ngay bên cạnh chị, khuôn mặt kia, lúc ngủ sao đáng yêu thế! Chị muốn em được sống hạnh phúc, được hưởng những điều tốt đẹp, chị thương em lắm. Nhưng tại sao??? tại sao em luôn làm chị phải lo lắng, chị ko biết chị phải như thế nào, hay nói em như thế nào thì em mới có thể ko làm chị buồn nữa. Tại sao em có thể ngang bứong và suy nghĩ một cách bồng bột như thế??? Em phải biết rằng có rất nhiều, rất nhiều ng lo lắng cho em chứ. Em còn nhỏ nhiều thứ em còn chưa hiểu đc hết, cạm bẫy là rất nhiều, chị lo lắm, chị lo nếu như ko ai ở bên em thì em sẽ "rơi"mất. Những điều chị nói, chị làm chỉ đơn giản vì chị thương em, nhưng dừong như em lại oán trách chị, em nói chị quá đáng. Uhm, chị quá đáng :-s nhưng điều duy nhất chị mong đó là em ngoan ngoãn, em nên người, bố mẹ ko phải lo lắng cho em nữa, nhưg em thì vẫn thế, vẫn hồn nhiên, gây ra mọi chuyện rồi lại bao biện một cách rất ngây ngô là:" lúc ấy em ko nghĩ ra, giờ chị nói em mới hiểu" vậy đến bao giờ em mới chịu hiểu đây hả em gái...Dạo này chị nhiều chuyện quá, hết chuyện lớp, chuyện bạn bè, chuyện bố mẹ, chuyện công việc, lại còn chuyện của em nữa...chị cũng chỉ là ng bình thường thôi mà, làm sao chị có thể chịu đựng được nổi...Một tuần rồi, một tuần chị chưa hề có 1 giấc ngủ nào là trọn vẹn cả,trong đêm chị toàn tỉnh dậy với những ý nghĩ vẩn vơ...chị phải làm sao đây hả em gái???
Tự thấy đầu óc mình bận rộn quá, bừa bộn quá, muốn sắp xếp lại chúng, muốn cho bớt những thứ ko hay ho vào thùng rác sao khó quá!!! Mình trở nên là ng trầm cảm, mình ko muốn nói chuyện, khi mọi ng hỏi thì mình luôn trả lời là mình ổn, nhưng............. :-s
Khi onl mình toàn để invi hoặc để chế độ bận, vì mình ko muốn, ko muốn nói chuyện, mình sợ... mình sợ bạn bè lại lo lắng cho mình, mình sợ sẽ ko kiềm lòng đc mà lại kể, lại kêu la, lại rên rỉ. Mình vốn hay cười cơ mà, mình đâu có muốn mình trở nên yếu đuối thế này.
NK à,giờ ta đang rất buồn, mà ta buồn nhất là khi ta ở một mình. Lạnh lẽo. Cô đơn. Lâu rồi ta ko khóc òa như thế này. Nghĩ về chuyện đời, chuyên người, về chặng đường mà ta đã qua và sắp qua, ta bật khóc nức nở.Qua lâu rồi, ta đã từng biết kiểm soát tâm trạng và ko khóc lóc, nhưng mấy ngày hôm nay ta thực sự mệt mỏi, ta buồn lắm, rất rất buồn . Nỗi buồn của ta chỉ có ta biết, chỉ có ta gặm nhấm, và ta phải tự thay đổi nhưng ta lại hoàn toàn vô dụng...
phải chăng những đứa thường ngày cười nhiều nói nhiều lại có lúc chông chênh như thế này, liệu đâu mới là con người thật của mình??? Mình là ai trong cái thế giới rộng lớn này, là hạt cát, là cơn gió, là đám mây, hay là một dấu chấm lửng...hoặc có khi mình chẳng là j hết, uhm thực tại vốn phũ phàng, mình cứ không là j biết đâu đó lại là sự giải thoát... Lạnh quá, thò đầu ra khỏi chăn có 1 lúc mà lạnh run người. Thôi ko nói nữa, ngủ đi, ngủ thôi cô bé!!! :)