by haha_emne » Sun Jul 25, 2010 10:28 am
Nó yêu anh , yêu rất nhiều , và anh cũng thế . Cả anh và nó đều hiểu tình cảm giánh cho nhau , nhưng có ai dám chắc đó là một tình yêu thực sự hay không . Bạn bè gọi tình yêu đó là "tình ảo" . Hồi đầu bị mọi gọi như thế nó còn tỏ vẻ không bằng lòng , nhưng dần nó chỉ cười nhạt như chấp nhận tình yêu đó là " tình ảo" thât.
Vì sao ư? vì chuyện tình yêu của nó đặc biệt thật sự , đặc biệt hơn bất kì một câu chuyện tình nào mà nó đã từng biết , và tất nhiên là " ảo " hơn bất kì một câu chuyện tình trên mạng nào mà nó đã từng đọc . Thời buổi này, 2 người xa lạ vẫn gọi là yêu nhau ,cho dù là chưa biết mặt nhau còn gì . Những câu chuyện đó đâu có thiếu , Còn chuyện của nó , cũng không thể nào đặt vào hoàn tương tự được . Vì nó và anh vẫn thường xuyên gặp nhau đó chứ , Một năm 4 lần ,, đều đặn , anh hiểu nó , và nó cũng rất hiểu anh . Thế đâu có gọi là không biết gì về nhau nhỉ . Thậm chí có thể nói là rất hiểu nhau , nó hiểu anh còn hơn chính bản thân nó nữa ấy chứ . Nhưng mọi thứ cứ ảo ảo thật thật , nó và anh cũng thật thật ảo ảo như thế , khó hiểu nhưng thật đẹp , thật lãng mạn , hệt như một câu chuyện tình của Hàn Quốc vậy .
Ưh thế đó . Nó quen anh , một người con trai đặc biệt , đặc biệt đến kì lạ. Không thể gọi là đẹp trai , mà không , nên gọi là xấu , xấu nhất trong những người mà nó đã gặp, mà số người nó đã quen biết có lẽ lên danh sak cũng dài dài đó chứ.A không trắng đến nỗi nhìn thư sinh như bọn công tử con nhà giàu , không có những bộ quần áo đẹp đẽ , bóng bẫy đến nỗi mới nhìn đã sặc nức mùi tiền , và sự ga lăng cũng tỉ lệ thuận với sự bóng bẩy đó. Anh cũng không khéo miệng để rót vào tai những cô gái xinh đẹp những lời đường mật , mà thông thường những co gái xinh đẹp nhưng yếu đuối như nó có thể đổ ngay trong 1 tuần theo đuổi . Nói tóm lại , anh hoàn toàn khác so với những người con trai mà nó biết . Phải chăng chính điều đó đã dần đưa anh vào trái tim của nó từ lúc nào , mà ngay bản thân nó cũng không biết được .
Vì sao nó quen anh ư? đó là anh trai của con bạn cùng phòng , và đó cũng là lí do để anh và nó gặp nhau, đều dặn và như một thói quen vậy. Anh hay mang đồ cho em gái , và tất nhiên là cho cả phòng nó nữa chứ Toàn là ngô khoai , lạc .. Với sinh viên mà nói đó mới thực sự là nhưng món quà có ý nghĩa . Chắc tại gặp nhiều quá mà vói phòng của nó , anh không còn là anh trai của một ai nữa , của tất cả8 đứa con gái bọn nó mới đúng chứ . Bọn nó quý anh , tôn trọng anh , và kể cho anh nghe những chuyện vẩn vơ như với một ông anh trai thực sự vậy. Và lần nào cũng thế , anh đỏ mặt " Xin mấy cô tha cho anh" các cô mà cứ trêu anh thế lần sau anh không mang quad cho đâu "
_ Đừng sợ chúng mày ạ , có em gái của anh ở đây sao mà anh không mang chứ, mà nếu anh không ra thật bọn em sẽ bắt nạt em của anh cho mà coi.
Cứ thế , cả bọn lại ôm bụng cười ran . mặc kệ ông anh trai hờ lúng túng không biết phải trả lời lại như thế nào .
Lần đầu gặp anh , không một ấn tượng gì , nó còn chưa kịp nhìn rõ anh như thế nào . Đẹp hay xấu , cao bao nhiêu , ..... nó không cần quan tâm , bao thắng con trai say nó như điếu đổ , có thể nói là có thể chết vì nó , nó còn không thèm để ý , huống chimootj người như anh chứ . Abnj bè vẫn trêu đùa nó là mắc căn bệnh dị ứng với con trai . Ưh nó thừa nhận , trong suy nghĩ của nó thằng nào chẳng như thằng nào , đáng ghét như nhau , mà nhỡ may nó có thấy thằng nào ít đáng ghét hơn một chút , thì thằng đó nhanh chóng lên chức anh trai luôn . Điều lạ là phải đến chục ông anh trai , nó thấy ông nào cũng không xấu như ông nào , nói tóm lại là bỏ qua . Phải chăng là nó kiêu , nó xinh đẹp nhưng đâu phải cứ xinh đẹp là cần một thằng bồ cũng xinh đẹp nhỉ ?
Một hôm , sau khi ông anh trai hờ của cả bọn về , cả bọn cá cược nhau xem ai có thể cua được ông anh đó , Anh không quá đẹp trai , nhưng được cái học bách khoa và học giỏi như thế thì cũng hoành tràng lắm chứ bộ . Nó tham gia trò cá cược vì thực sự nó không nghĩ bất kì một điều gì trong đầu cả . Bạn nó gọi điện anh nói hỏi ai đó , bọn nó lấp lửng khôngb trả lời , ok anh tắt máy luôn . có đứa nhắn tin rất tình cảm , anh không thèm nhắn lại luôn , Đến lượt nó chỉ một tin nhắn anh nhắn trả luôn , và tất nhiên những tin nhắn đầu tiên chẳng có gì đặc biệt cả , anh cũng thế , mờ nhạt và không một ấn tượng trong suy nghĩ của nó Hơ hơ nó là người chiến thắng , và thế là nó được một chầu ăn khao rất hoành tráng rùi.
Nó lại thêm một ông anh trai hờ , và nó sẵn sàng vứt ngay vòa sọt rác bất kì lúc nào mà nó muốn. Được cái ông anh trai hờ này tiết kiệm lời nói quá , có khi cả tuần một tin nhắn " E ăn cơm chưa , đang làm gì vậy?" Nó nhắn trả như một phép lịch sự tối thiếu , còn ông anh đó , có lẽ là không lịch sự cho lắm , không thèm nhắn trả lại lần 2 luôn. Mà lạ thay , tin nhắn bao giờ cũng chỉ có 2 câu như thế , không dài hơn , cũng không ngắn hơn , cứ như là anh đã lưu trong máy chỉ chờ khi nào gửi thì nhấn nút thui vậy. Có lần nó bực quá , nhán tin trả lại " Này đồ ngốc , anh không có câu nào khác à , tin nhắn nào cũng hỏi như thế , anh không thể nghĩ ra một câu nào khác à?". Và kết quả là , đến ngày mai , trong tin nhắn của con người kì cục đó có thêm một câu " Hôm nay em có đi học không ?" Chấm hết , nó không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Thời gian qua đi , tin nhắn có tăng lên về số lượng , còn về chất lượng thì ......... ôi thôi miễn bàn , Một tháng , 2 tháng , rồi 3 tháng trôi đi , nó cảm nhận có gì thay đổi trong suy nghĩ của nó . Càng ngày nó càng dị ứng với những lời nói hoa văn , ngọt ngào của mấy ông anh trai trước ,trong hộp tin nhắn đến thay vì luôn trong tình trạng "trống " đã dần dần xuất hiện những tin nhắn của cùng môt tên , nội dung cũng tương tự nhau , nhàm chán và chẳng có gì đáng để lưu cả . Vì một người kì lạ, có lúc nó quên đi những ông anh trai đã rất tốt với nó , quên đi những thói quen xấu , những chuyện không vui . Và nó biết anh cũng thế.
Những lần gặp nhau cứ đều đặn diến ra , hồi trước nó không thèm quan tâm , còn giờ , nó sợ phải quan tâm , nó thờ ơ, im lặng , và anh cũng thế , anh nói chuyện với bạn bè chỉ trừ nó ra . Nó nhận ra anh hay nhìn trộm nó , mỗi lần bị nó phát hiện anh đỏ mặt quay đi chỗ khác , trông thật ngốc , nó thấy buồn cười nhưng lại không dám cười , vì nó ngu ngơ nhận ra , hình như nó cũng đỏ mặt . Anh hay ra phòng nó hơn , và đôi khi là không mục đích .
Cứ thế , 1 năm , rồi 2 năm , trên danh nghĩa nó và anh vẫn chỉ là anh trai em gái, nó tự nhủ lòng mình , dừng lại ở đó thôi , đó là cách tốt nhất , vì nó luôn tự ti về bản thân , và vì nó không thik những cái gì mong manh , không rõ ràng , tình cảm của nó cũng vậy , mong manh lắm , nó mơ hồ nhận ra hình như nó nó đã vượt qua giới hạn của anh em trai rùi.Một con người lạnh lùng khô khan đến kh hiểu nhưng chăng biết tại sao nó luôn có cảm giác anh có thể hiểu mọi chuyện vui bu của nó. nó hay kể chuyện cho anh nghe , mọi chuyện buồn vui , lớn nhỏ trong cuộc sống. Và lần nào cũng thế , anh không nói những câu quá ư mềm mại để an ủi , chỉ một câu thui, " e đừng khóc nhé, em khóc anh không biết làm thế nào đâu". Nhưng có lẽ nó chỉ cần như thế thui, nó mỉm cười mà nói " đúng là đồ ngốc mà".
2 năm qua đi , nó xắp là cô sinh viên ngoại ngữ năm 3 năng động , ngày càng sinh đẹp dễ thương, và tất nhiên số chàng trai " say" vì n cũng theo đó mà tăng lên. Nhng lạ thay , nó không mảy may suy nghĩ đến một ai khác ngoài anh , cho dù c lúc nó cũng ghét cái khô khan , lạnh lùng cuả anh. 2 năm quen nhau , anh chưa 1 lần chúc mừng 8-3 hay 1 ngày lễ nào tương tự , Nó giận gọi điện ý định chửi cho một trận , thì" Thuê bao ......... xin vui lòng gọi lại sau" Nó tức quá , vừa bực lại vừa lo. đến ngày sau, nhắn tin hỏi vì sao hôm qua tắt máy , Anh nhắn lại:" Anh sợ mở máy em g chửi anh" .
-Anh cũng biết sẽ bị em chửi à?
_ Anh biết , nhưng anh không biết phải nói gì cả, mà có khi a càng ch càng làm em buồn thui, tốt nhất a k nói gì , để những người bạn của em sẽ có cách làm em vui mà.
Lần đầu tiên trong đời nó phải rơi lệ vì một người con trai, nó không biết tại sao nữa , chỉ biết rằng khi đó nó muốn khóc , nó thấy có một cảm xúc gì đó trào dưng trong lòng , rất lạ , nên gọi nó là gì nhỉ, nó không biết , Nó gọi cho anh , chỉ được một ti "anh" tiếng khóc nức nở của nó làm anh bối rối, "Em............. sao vậy..........? có chuyện gì à?"
_ Sao anh ngoc vậy. anh có biết là em đã chờ anh không , anh nghĩ là em cần những người đó ư? ngời em cần là anh kia , anh hiểu chứ .
Nó khóc to hơn , anh im lặng không nói gì cả, anh hiểu những gì nó nói , "anh xin lỗi , từ giờ anh sẽ không như thế n , em đừng khóc ".
Thế rồi cả 2 im ặng , không nói một từ nào mà cũng không tắt máy , có lẽ cả 2 đều cảm nhận được hơi thở của nhau, gấp gáp và có gì đó khó hiểu.Và cũng từ hôm đó , anh và nó không còn là anh em trai nữa , còn là gì thì chưa rõ. Cả anh và nó đều không gọi rõ tên, mà đúng hơn cả 2 đều hi đó là gì nên không cần phaỉ nói cụ thể ra.
3 năm để có thể nói với nhau những lời yêu thương , để có thể làm thay đổi những nhút nhát , rụt rè ở nhau. Một tình yêu đẹp , anh không còn là một người khô khan , lạnh lùng , còn nó , c lớn hơn rất nhiều , không còn là cô tiểu thư lúc nào cũng sống trong vòng tay che cở của ba mẹ , Cả đều nghĩ về một tương lai tốt đẹp , với nhữngđự tính thật tuyệt vơì . Nhưng một điều kì lạ , cả2 đều chỉ nói với nhau qua tin nhắn , qua mạng , qua điện thoại, ........ còn khi gặp nhau , lại vẫn chỉ là sự im lặng, Im lặng nhìn nhau , mà không biết nên nói gì nữa đây. Không có gì để nói hay có quá nhiều nên không biết phải nói như thế nào đây. Vẫn có những lần đi chơi, những lần ngồi bên nhau hàng tiềng đồng hồ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là im lặng , Cả nó và anh đều không hiểu tại sao lại như vâỵ nữa . Thế thôi thay vì đắn đo suy nghĩ lí do tại sao , cả 2 đều đi đến quyết định chỉ nói chuyenẹ qua điện thoại , khi gặp nhau vẫn nói qua điện thoại thôi.
Liệu rằng có ai tin không nhỉ , 4 năm trời yêu nhau đó , thắm thiết lắm chứ , đẹp dẽ ắm cứ, nhưng chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi, số câu nói trực tiếp v nhau có lẽ đếm trên đầu ngón tay. Bạn bè nói cả 2 đều hâm hâm , khó hiểu , mà cũng đúng thật , nhưng biết sao bây giừo , khi mà đã 4 năm qua đi , cả vẫn khng thể thay đổi được , đành để mọi chuyện theo tự nhiên thôi, chắc chắn đến một ngày nào đó cả 2 sẽ không ngại nữa , còn ngày đó là ngày nào thì phải đợi thôi.
Nó yêu anh , yêu rất nhiều , và anh cũng thế . Cả anh và nó đều hiểu tình cảm giánh cho nhau , nhưng có ai dám chắc đó là một tình yêu thực sự hay không . Bạn bè gọi tình yêu đó là "tình ảo" . Hồi đầu bị mọi gọi như thế nó còn tỏ vẻ không bằng lòng , nhưng dần nó chỉ cười nhạt như chấp nhận tình yêu đó là " tình ảo" thât.
Vì sao ư? vì chuyện tình yêu của nó đặc biệt thật sự , đặc biệt hơn bất kì một câu chuyện tình nào mà nó đã từng biết , và tất nhiên là " ảo " hơn bất kì một câu chuyện tình trên mạng nào mà nó đã từng đọc . Thời buổi này, 2 người xa lạ vẫn gọi là yêu nhau ,cho dù là chưa biết mặt nhau còn gì . Những câu chuyện đó đâu có thiếu , Còn chuyện của nó , cũng không thể nào đặt vào hoàn tương tự được . Vì nó và anh vẫn thường xuyên gặp nhau đó chứ , Một năm 4 lần ,, đều đặn , anh hiểu nó , và nó cũng rất hiểu anh . Thế đâu có gọi là không biết gì về nhau nhỉ . Thậm chí có thể nói là rất hiểu nhau , nó hiểu anh còn hơn chính bản thân nó nữa ấy chứ . Nhưng mọi thứ cứ ảo ảo thật thật , nó và anh cũng thật thật ảo ảo như thế , khó hiểu nhưng thật đẹp , thật lãng mạn , hệt như một câu chuyện tình của Hàn Quốc vậy .
Ưh thế đó . Nó quen anh , một người con trai đặc biệt , đặc biệt đến kì lạ. Không thể gọi là đẹp trai , mà không , nên gọi là xấu , xấu nhất trong những người mà nó đã gặp, mà số người nó đã quen biết có lẽ lên danh sak cũng dài dài đó chứ.A không trắng đến nỗi nhìn thư sinh như bọn công tử con nhà giàu , không có những bộ quần áo đẹp đẽ , bóng bẫy đến nỗi mới nhìn đã sặc nức mùi tiền , và sự ga lăng cũng tỉ lệ thuận với sự bóng bẩy đó. Anh cũng không khéo miệng để rót vào tai những cô gái xinh đẹp những lời đường mật , mà thông thường những co gái xinh đẹp nhưng yếu đuối như nó có thể đổ ngay trong 1 tuần theo đuổi . Nói tóm lại , anh hoàn toàn khác so với những người con trai mà nó biết . Phải chăng chính điều đó đã dần đưa anh vào trái tim của nó từ lúc nào , mà ngay bản thân nó cũng không biết được .
Vì sao nó quen anh ư? đó là anh trai của con bạn cùng phòng , và đó cũng là lí do để anh và nó gặp nhau, đều dặn và như một thói quen vậy. Anh hay mang đồ cho em gái , và tất nhiên là cho cả phòng nó nữa chứ Toàn là ngô khoai , lạc .. Với sinh viên mà nói đó mới thực sự là nhưng món quà có ý nghĩa . Chắc tại gặp nhiều quá mà vói phòng của nó , anh không còn là anh trai của một ai nữa , của tất cả8 đứa con gái bọn nó mới đúng chứ . Bọn nó quý anh , tôn trọng anh , và kể cho anh nghe những chuyện vẩn vơ như với một ông anh trai thực sự vậy. Và lần nào cũng thế , anh đỏ mặt " Xin mấy cô tha cho anh" các cô mà cứ trêu anh thế lần sau anh không mang quad cho đâu "
_ Đừng sợ chúng mày ạ , có em gái của anh ở đây sao mà anh không mang chứ, mà nếu anh không ra thật bọn em sẽ bắt nạt em của anh cho mà coi.
Cứ thế , cả bọn lại ôm bụng cười ran . mặc kệ ông anh trai hờ lúng túng không biết phải trả lời lại như thế nào .
Lần đầu gặp anh , không một ấn tượng gì , nó còn chưa kịp nhìn rõ anh như thế nào . Đẹp hay xấu , cao bao nhiêu , ..... nó không cần quan tâm , bao thắng con trai say nó như điếu đổ , có thể nói là có thể chết vì nó , nó còn không thèm để ý , huống chimootj người như anh chứ . Abnj bè vẫn trêu đùa nó là mắc căn bệnh dị ứng với con trai . Ưh nó thừa nhận , trong suy nghĩ của nó thằng nào chẳng như thằng nào , đáng ghét như nhau , mà nhỡ may nó có thấy thằng nào ít đáng ghét hơn một chút , thì thằng đó nhanh chóng lên chức anh trai luôn . Điều lạ là phải đến chục ông anh trai , nó thấy ông nào cũng không xấu như ông nào , nói tóm lại là bỏ qua . Phải chăng là nó kiêu , nó xinh đẹp nhưng đâu phải cứ xinh đẹp là cần một thằng bồ cũng xinh đẹp nhỉ ?
Một hôm , sau khi ông anh trai hờ của cả bọn về , cả bọn cá cược nhau xem ai có thể cua được ông anh đó , Anh không quá đẹp trai , nhưng được cái học bách khoa và học giỏi như thế thì cũng hoành tràng lắm chứ bộ . Nó tham gia trò cá cược vì thực sự nó không nghĩ bất kì một điều gì trong đầu cả . Bạn nó gọi điện anh nói hỏi ai đó , bọn nó lấp lửng khôngb trả lời , ok anh tắt máy luôn . có đứa nhắn tin rất tình cảm , anh không thèm nhắn lại luôn , Đến lượt nó chỉ một tin nhắn anh nhắn trả luôn , và tất nhiên những tin nhắn đầu tiên chẳng có gì đặc biệt cả , anh cũng thế , mờ nhạt và không một ấn tượng trong suy nghĩ của nó Hơ hơ nó là người chiến thắng , và thế là nó được một chầu ăn khao rất hoành tráng rùi.
Nó lại thêm một ông anh trai hờ , và nó sẵn sàng vứt ngay vòa sọt rác bất kì lúc nào mà nó muốn. Được cái ông anh trai hờ này tiết kiệm lời nói quá , có khi cả tuần một tin nhắn " E ăn cơm chưa , đang làm gì vậy?" Nó nhắn trả như một phép lịch sự tối thiếu , còn ông anh đó , có lẽ là không lịch sự cho lắm , không thèm nhắn trả lại lần 2 luôn. Mà lạ thay , tin nhắn bao giờ cũng chỉ có 2 câu như thế , không dài hơn , cũng không ngắn hơn , cứ như là anh đã lưu trong máy chỉ chờ khi nào gửi thì nhấn nút thui vậy. Có lần nó bực quá , nhán tin trả lại " Này đồ ngốc , anh không có câu nào khác à , tin nhắn nào cũng hỏi như thế , anh không thể nghĩ ra một câu nào khác à?". Và kết quả là , đến ngày mai , trong tin nhắn của con người kì cục đó có thêm một câu " Hôm nay em có đi học không ?" Chấm hết , nó không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Thời gian qua đi , tin nhắn có tăng lên về số lượng , còn về chất lượng thì ......... ôi thôi miễn bàn , Một tháng , 2 tháng , rồi 3 tháng trôi đi , nó cảm nhận có gì thay đổi trong suy nghĩ của nó . Càng ngày nó càng dị ứng với những lời nói hoa văn , ngọt ngào của mấy ông anh trai trước ,trong hộp tin nhắn đến thay vì luôn trong tình trạng "trống " đã dần dần xuất hiện những tin nhắn của cùng môt tên , nội dung cũng tương tự nhau , nhàm chán và chẳng có gì đáng để lưu cả . Vì một người kì lạ, có lúc nó quên đi những ông anh trai đã rất tốt với nó , quên đi những thói quen xấu , những chuyện không vui . Và nó biết anh cũng thế.
Những lần gặp nhau cứ đều đặn diến ra , hồi trước nó không thèm quan tâm , còn giờ , nó sợ phải quan tâm , nó thờ ơ, im lặng , và anh cũng thế , anh nói chuyện với bạn bè chỉ trừ nó ra . Nó nhận ra anh hay nhìn trộm nó , mỗi lần bị nó phát hiện anh đỏ mặt quay đi chỗ khác , trông thật ngốc , nó thấy buồn cười nhưng lại không dám cười , vì nó ngu ngơ nhận ra , hình như nó cũng đỏ mặt . Anh hay ra phòng nó hơn , và đôi khi là không mục đích .
Cứ thế , 1 năm , rồi 2 năm , trên danh nghĩa nó và anh vẫn chỉ là anh trai em gái, nó tự nhủ lòng mình , dừng lại ở đó thôi , đó là cách tốt nhất , vì nó luôn tự ti về bản thân , và vì nó không thik những cái gì mong manh , không rõ ràng , tình cảm của nó cũng vậy , mong manh lắm , nó mơ hồ nhận ra hình như nó nó đã vượt qua giới hạn của anh em trai rùi.Một con người lạnh lùng khô khan đến kh hiểu nhưng chăng biết tại sao nó luôn có cảm giác anh có thể hiểu mọi chuyện vui bu của nó. nó hay kể chuyện cho anh nghe , mọi chuyện buồn vui , lớn nhỏ trong cuộc sống. Và lần nào cũng thế , anh không nói những câu quá ư mềm mại để an ủi , chỉ một câu thui, " e đừng khóc nhé, em khóc anh không biết làm thế nào đâu". Nhưng có lẽ nó chỉ cần như thế thui, nó mỉm cười mà nói " đúng là đồ ngốc mà".
2 năm qua đi , nó xắp là cô sinh viên ngoại ngữ năm 3 năng động , ngày càng sinh đẹp dễ thương, và tất nhiên số chàng trai " say" vì n cũng theo đó mà tăng lên. Nhng lạ thay , nó không mảy may suy nghĩ đến một ai khác ngoài anh , cho dù c lúc nó cũng ghét cái khô khan , lạnh lùng cuả anh. 2 năm quen nhau , anh chưa 1 lần chúc mừng 8-3 hay 1 ngày lễ nào tương tự , Nó giận gọi điện ý định chửi cho một trận , thì" Thuê bao ......... xin vui lòng gọi lại sau" Nó tức quá , vừa bực lại vừa lo. đến ngày sau, nhắn tin hỏi vì sao hôm qua tắt máy , Anh nhắn lại:" Anh sợ mở máy em g chửi anh" .
-Anh cũng biết sẽ bị em chửi à?
_ Anh biết , nhưng anh không biết phải nói gì cả, mà có khi a càng ch càng làm em buồn thui, tốt nhất a k nói gì , để những người bạn của em sẽ có cách làm em vui mà.
Lần đầu tiên trong đời nó phải rơi lệ vì một người con trai, nó không biết tại sao nữa , chỉ biết rằng khi đó nó muốn khóc , nó thấy có một cảm xúc gì đó trào dưng trong lòng , rất lạ , nên gọi nó là gì nhỉ, nó không biết , Nó gọi cho anh , chỉ được một ti "anh" tiếng khóc nức nở của nó làm anh bối rối, "Em............. sao vậy..........? có chuyện gì à?"
_ Sao anh ngoc vậy. anh có biết là em đã chờ anh không , anh nghĩ là em cần những người đó ư? ngời em cần là anh kia , anh hiểu chứ .
Nó khóc to hơn , anh im lặng không nói gì cả, anh hiểu những gì nó nói , "anh xin lỗi , từ giờ anh sẽ không như thế n , em đừng khóc ".
Thế rồi cả 2 im ặng , không nói một từ nào mà cũng không tắt máy , có lẽ cả 2 đều cảm nhận được hơi thở của nhau, gấp gáp và có gì đó khó hiểu.Và cũng từ hôm đó , anh và nó không còn là anh em trai nữa , còn là gì thì chưa rõ. Cả anh và nó đều không gọi rõ tên, mà đúng hơn cả 2 đều hi đó là gì nên không cần phaỉ nói cụ thể ra.
3 năm để có thể nói với nhau những lời yêu thương , để có thể làm thay đổi những nhút nhát , rụt rè ở nhau. Một tình yêu đẹp , anh không còn là một người khô khan , lạnh lùng , còn nó , c lớn hơn rất nhiều , không còn là cô tiểu thư lúc nào cũng sống trong vòng tay che cở của ba mẹ , Cả đều nghĩ về một tương lai tốt đẹp , với nhữngđự tính thật tuyệt vơì . Nhưng một điều kì lạ , cả2 đều chỉ nói với nhau qua tin nhắn , qua mạng , qua điện thoại, ........ còn khi gặp nhau , lại vẫn chỉ là sự im lặng, Im lặng nhìn nhau , mà không biết nên nói gì nữa đây. Không có gì để nói hay có quá nhiều nên không biết phải nói như thế nào đây. Vẫn có những lần đi chơi, những lần ngồi bên nhau hàng tiềng đồng hồ, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là im lặng , Cả nó và anh đều không hiểu tại sao lại như vâỵ nữa . Thế thôi thay vì đắn đo suy nghĩ lí do tại sao , cả 2 đều đi đến quyết định chỉ nói chuyenẹ qua điện thoại , khi gặp nhau vẫn nói qua điện thoại thôi.
Liệu rằng có ai tin không nhỉ , 4 năm trời yêu nhau đó , thắm thiết lắm chứ , đẹp dẽ ắm cứ, nhưng chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi, số câu nói trực tiếp v nhau có lẽ đếm trên đầu ngón tay. Bạn bè nói cả 2 đều hâm hâm , khó hiểu , mà cũng đúng thật , nhưng biết sao bây giừo , khi mà đã 4 năm qua đi , cả vẫn khng thể thay đổi được , đành để mọi chuyện theo tự nhiên thôi, chắc chắn đến một ngày nào đó cả 2 sẽ không ngại nữa , còn ngày đó là ngày nào thì phải đợi thôi.