by haha_emne » Wed May 25, 2011 8:25 pm
Chiều, một buổi chiều ảm đảm, Thời tiết Huế sao kì lạ vậy nhỉ, cơn mưa bất thường mang đến cái lạng như thấu xướng, run lên cầm cập. cánh cửa phòng học mở to, gió lùa mát mạnh,rét buốt, tê tái.
Buổi học quân y qua đi với nhiều tiếng cười, họ cười vì nghĩ thầy có vấn đề k bình thường, họ cười vì khi thầy nói chuyện nhìn mặt thầy vui ghê, họ cười vì ở nơi này sao lại có người như thế này chứ. Còn mình, nụ cười gựong gạo, cười vì nhận ra mình có quá nhiều thay đổi. cái tôi trưước đây đã chết từ khi nào rồi. Tự mình thấy xa lạ, còn ai nhận ra mình nữa chứ. Ôi cái tôi.
Thực sự mày đã thấy đổi rất nhiều, không thể nói là người lớn hơn, vì có ai người lớn lại nhưmày đâu chứ, chỉ già đi nhìu thui. Nếu là trước đây, mình đã rất thik những người như thầy, tâm hồn mơ mộng, những vần thơ bay bổng, cái vẩn vơ rất thi sĩ, nhưng bây giừo, chính những lời nói đó, lại làm mình nhớ lại những gì mình đẫmts, đã quên, Mà không mình đã rất cố gắng êể quên , mình không có quyền đc nhớ, ép mình phải thế này thế kia, ép mình phải từ bỏ để cuối cùng, thấy tâm hồn cahi sạn và những vết thương còn chưa lành sẹo, thế nào đây mày ơi.
Người ta nói mày hâm, nhưng người ta k hiểu, điều mình thik, thói quen của một đứa k bình thường, chỉ biết than thở và vứt tất cả vào con chữ, và vì sợ, k còn nhìu thời gian nữa rồi, sau này k còn thời gian để mình làm những điều này nữa, nhanh lắm
Chiều, một buổi chiều ảm đảm, Thời tiết Huế sao kì lạ vậy nhỉ, cơn mưa bất thường mang đến cái lạng như thấu xướng, run lên cầm cập. cánh cửa phòng học mở to, gió lùa mát mạnh,rét buốt, tê tái.
Buổi học quân y qua đi với nhiều tiếng cười, họ cười vì nghĩ thầy có vấn đề k bình thường, họ cười vì khi thầy nói chuyện nhìn mặt thầy vui ghê, họ cười vì ở nơi này sao lại có người như thế này chứ. Còn mình, nụ cười gựong gạo, cười vì nhận ra mình có quá nhiều thay đổi. cái tôi trưước đây đã chết từ khi nào rồi. Tự mình thấy xa lạ, còn ai nhận ra mình nữa chứ. Ôi cái tôi.
Thực sự mày đã thấy đổi rất nhiều, không thể nói là người lớn hơn, vì có ai người lớn lại nhưmày đâu chứ, chỉ già đi nhìu thui. Nếu là trước đây, mình đã rất thik những người như thầy, tâm hồn mơ mộng, những vần thơ bay bổng, cái vẩn vơ rất thi sĩ, nhưng bây giừo, chính những lời nói đó, lại làm mình nhớ lại những gì mình đẫmts, đã quên, Mà không mình đã rất cố gắng êể quên , mình không có quyền đc nhớ, ép mình phải thế này thế kia, ép mình phải từ bỏ để cuối cùng, thấy tâm hồn cahi sạn và những vết thương còn chưa lành sẹo, thế nào đây mày ơi.
Người ta nói mày hâm, nhưng người ta k hiểu, điều mình thik, thói quen của một đứa k bình thường, chỉ biết than thở và vứt tất cả vào con chữ, và vì sợ, k còn nhìu thời gian nữa rồi, sau này k còn thời gian để mình làm những điều này nữa, nhanh lắm