by CRonaldo20 » Sat Jan 16, 2010 4:30 pm
Chủ nhiệm lớp 8, một lớp mà lứa tuổi ở dạng khó dạy nhất. Đầu năm nói giọng bình thường, cuối học kỳ nói giọng...vịt đực!
Thêm cái cảnh chuyển thể "cặp đôi" từ năm lớp 7 sang lớp 8 thành hiện thực. Lớp tôi chủ nhiệm có nhiều cặp nhưng cặp công khai nhất là B và G. Tôi đành phải lên kế hoạch can thiệp vào công việc "nội bộ" của chúng. Bởi tôi nhận biết được sự sa sút trong học tập của chúng, bởi hệ lụy của cặp này khiến tôi nhận dược nhiều sự than phiền từ giáo viên bộ môn, từ học trò...
Trước tiên tách chỗ ngồi chúng ra xa (không quá xa). Một sáng nọ, tôi quyết định gặp riêng B sau giờ thể dục. Chú bé không ngạc nhiên lắm vì nghĩ mình có nhiều lý do để thầy gọi tên.
- Em có biết lý do việc thầy gọi riêng em?
- Dạ không à. B trả lời bình thản.
- Vậy em cho thầy biết, em với G quan hệ như thế nào?
- Có gì đâu thầy! Cũng bạn bình thường thôi. Thằng bé chối.
Tôi cười độ lượng
- Hãy thành thật đi, vì sao mỗi lần sau giờ thể dục, 2 đứa lại dắt nhau lang thang, mỗi lần về sớm, lại cùng đi bên nhau, trong giờ học lại viết giấy cho nhau?
- Sao thầy biết? Thằng bé kinh ngạc hỏi?
- Cái gì trong lớp này mà thầy không biết? Vậy mức độ quan hệ như thế nào?
- Dạ... thân trên mức bạn bè 1 chút... mà em đâu có làm gì ghê gớm đâu thầy?
- Tất nhiên là không ghê rồi, nếu không bây giờ tôi không phải ngồi ôn tồn với em như thế này! Mà đã cho em 1 trận đòn không thương tiếc (bất chấp luật bảo vệ trẻ em - tôi nghĩ thầm vì đối tượng này thầy giáo phải có 1 chút ngang tàng, không phải lúc nào cũng em và tôi ngọt xớt)
Tôi tiếp:
- Chuyện của em không có gì xấu, ngày xưa thầy cũng thế thôi ( tôi kìm lòng không so sánh với em bây giờ - nhưng ngày xưa của thế hệ trước là những chuyện nên thơ trong văn học)
Nhưng thầy nhắc cho em 1 điều để em không trách rằng thầy đã không dạy.
Nghĩ 1 chút để thằng bé thấm ý của tôi và háo hức xem tôi nói gì tiếp theo.
- Em phải biết, tình cảm của em đang có rất quý, nhưng em không biết gìn giữ sẽ mất đi. Bạn của em là cô bé xinh nhất lớp ai cũng ganh tị, nhưng tình cảm này sẽ không bền khi cuối năm lớp 9 em thi rớt trường chuyên LQĐ, hình ảnh của em chỉ còn trong nữa con mắt của bạn em.
Tệ hơn nữa là em rớt trường công lập thì... em biết rồi chứ, em không còn đáng nhớ gì trong tâm hồn bạn ấy nữa.Thầy đã thấy, em sa sút rất nhiều trong học tập. Em có đồng ý không?
- Dạ - Thằng bé không phản bác gì thêm chỉ gục đầu suy nghĩ!
- Làm đứa con trai và sau này là đàn ông, nếu em thực sự tài giỏi và làm có nhiều tiền từ tri thức của em. Con gái sẽ xếp hàng theo em... Cái buồn rầu và xấu hổ nhất của người đàn ông trong cuộc đời này là làm không ra tiền... Vậy muốn sau này trở nên yên tâm hơn thì hãy gác chuyện yêu đương qua 1 bên để nắm lấy tri thức em nhá.
Chú bé lại tiếp tục khẽ dạ, dáng điệu có vẻ vâng lời, tôi đợi chú bé ra về rồi mới triệu tập em G.
Vẫn những câu quen thuộc tôi hỏi G như đã hỏi với B.
Chỉ có khác ở điểm này.
- Khi em có cảm giác thấy thích 1 người, có thể em cho đó là tình yêu... và thầy cũng rất trân trọng tình cảm này.
Cái cảm giác này lần đầu tiên có với 1 người khác giới và được đáp lại - tôi cường điệu - đó là mối tình đầu.
Em đọc sách nhiều... và thầy cũng cho em biết.. mối tình đầu là 1 tình cảm rất thiêng liêng, vì thế không có ai quên được mối tình đầu.
Có điều, vì sự thiêng liêng đó, em phải biết gởi gấm tình cảm này vào nhưng đối tượng biết yêu thương trân trọng tình cảm này. Vào những người mà nhân cách tốt - không bị thầy cô la, cha mẹ than phiền, và chỉ ít nếu là những đứa con trai cùng lớp thì phải những đứa học giỏi, tính tình dễ thương. Dừng 1 chút tôi tiếp :
- Vì chuyện của em chưa đến đâu, nhưng em cũng thấy đã sa sút trong học tập... Vì vậy, em cân nhắc em nha. Rất mong em chú ý...
Vẫn là 1 sự yên lặng - không hiểu trong lòng có phản đối?? Tôi hy vọng....
Và đến cuối học kỳ I, tôi nhận ít lời than phiền hơn từ những đối tượng trên, sự học của em có chuyển biến...
Theo các bạn, còn có cách xử lý nào tốt hơn không?
Chủ nhiệm lớp 8, một lớp mà lứa tuổi ở dạng khó dạy nhất. Đầu năm nói giọng bình thường, cuối học kỳ nói giọng...vịt đực!
Thêm cái cảnh chuyển thể "cặp đôi" từ năm lớp 7 sang lớp 8 thành hiện thực. Lớp tôi chủ nhiệm có nhiều cặp nhưng cặp công khai nhất là B và G. Tôi đành phải lên kế hoạch can thiệp vào công việc "nội bộ" của chúng. Bởi tôi nhận biết được sự sa sút trong học tập của chúng, bởi hệ lụy của cặp này khiến tôi nhận dược nhiều sự than phiền từ giáo viên bộ môn, từ học trò...
Trước tiên tách chỗ ngồi chúng ra xa (không quá xa). Một sáng nọ, tôi quyết định gặp riêng B sau giờ thể dục. Chú bé không ngạc nhiên lắm vì nghĩ mình có nhiều lý do để thầy gọi tên.
- Em có biết lý do việc thầy gọi riêng em?
- Dạ không à. B trả lời bình thản.
- Vậy em cho thầy biết, em với G quan hệ như thế nào?
- Có gì đâu thầy! Cũng bạn bình thường thôi. Thằng bé chối.
Tôi cười độ lượng
- Hãy thành thật đi, vì sao mỗi lần sau giờ thể dục, 2 đứa lại dắt nhau lang thang, mỗi lần về sớm, lại cùng đi bên nhau, trong giờ học lại viết giấy cho nhau?
- Sao thầy biết? Thằng bé kinh ngạc hỏi?
- Cái gì trong lớp này mà thầy không biết? Vậy mức độ quan hệ như thế nào?
- Dạ... thân trên mức bạn bè 1 chút... mà em đâu có làm gì ghê gớm đâu thầy?
- Tất nhiên là không ghê rồi, nếu không bây giờ tôi không phải ngồi ôn tồn với em như thế này! Mà đã cho em 1 trận đòn không thương tiếc (bất chấp luật bảo vệ trẻ em - tôi nghĩ thầm vì đối tượng này thầy giáo phải có 1 chút ngang tàng, không phải lúc nào cũng em và tôi ngọt xớt)
Tôi tiếp:
- Chuyện của em không có gì xấu, ngày xưa thầy cũng thế thôi ( tôi kìm lòng không so sánh với em bây giờ - nhưng ngày xưa của thế hệ trước là những chuyện nên thơ trong văn học)
Nhưng thầy nhắc cho em 1 điều để em không trách rằng thầy đã không dạy.
Nghĩ 1 chút để thằng bé thấm ý của tôi và háo hức xem tôi nói gì tiếp theo.
- Em phải biết, tình cảm của em đang có rất quý, nhưng em không biết gìn giữ sẽ mất đi. Bạn của em là cô bé xinh nhất lớp ai cũng ganh tị, nhưng tình cảm này sẽ không bền khi cuối năm lớp 9 em thi rớt trường chuyên LQĐ, hình ảnh của em chỉ còn trong nữa con mắt của bạn em.
Tệ hơn nữa là em rớt trường công lập thì... em biết rồi chứ, em không còn đáng nhớ gì trong tâm hồn bạn ấy nữa.Thầy đã thấy, em sa sút rất nhiều trong học tập. Em có đồng ý không?
- Dạ - Thằng bé không phản bác gì thêm chỉ gục đầu suy nghĩ!
- Làm đứa con trai và sau này là đàn ông, nếu em thực sự tài giỏi và làm có nhiều tiền từ tri thức của em. Con gái sẽ xếp hàng theo em... Cái buồn rầu và xấu hổ nhất của người đàn ông trong cuộc đời này là làm không ra tiền... Vậy muốn sau này trở nên yên tâm hơn thì hãy gác chuyện yêu đương qua 1 bên để nắm lấy tri thức em nhá.
Chú bé lại tiếp tục khẽ dạ, dáng điệu có vẻ vâng lời, tôi đợi chú bé ra về rồi mới triệu tập em G.
Vẫn những câu quen thuộc tôi hỏi G như đã hỏi với B.
Chỉ có khác ở điểm này.
- Khi em có cảm giác thấy thích 1 người, có thể em cho đó là tình yêu... và thầy cũng rất trân trọng tình cảm này.
Cái cảm giác này lần đầu tiên có với 1 người khác giới và được đáp lại - tôi cường điệu - đó là mối tình đầu.
Em đọc sách nhiều... và thầy cũng cho em biết.. mối tình đầu là 1 tình cảm rất thiêng liêng, vì thế không có ai quên được mối tình đầu.
Có điều, vì sự thiêng liêng đó, em phải biết gởi gấm tình cảm này vào nhưng đối tượng biết yêu thương trân trọng tình cảm này. Vào những người mà nhân cách tốt - không bị thầy cô la, cha mẹ than phiền, và chỉ ít nếu là những đứa con trai cùng lớp thì phải những đứa học giỏi, tính tình dễ thương. Dừng 1 chút tôi tiếp :
- Vì chuyện của em chưa đến đâu, nhưng em cũng thấy đã sa sút trong học tập... Vì vậy, em cân nhắc em nha. Rất mong em chú ý...
Vẫn là 1 sự yên lặng - không hiểu trong lòng có phản đối?? Tôi hy vọng....
Và đến cuối học kỳ I, tôi nhận ít lời than phiền hơn từ những đối tượng trên, sự học của em có chuyển biến...
Theo các bạn, còn có cách xử lý nào tốt hơn không?