by SirMaiQuan » Sun Nov 29, 2009 11:11 am
Như cầu thang có bậc nghỉ, đôi khi mình hết thương nhau...
Như những chớp tắt giữa hai lần sáng, đôi khi, ngọn đèn tình yêu tắt ngúm
Như đường xa xôi ấy, ta buông tay chốc lát để nghỉ ngơi từng ngón tay…
Không phủ nhận, có những khi như vậy.Những khi...hết yêu em...
Là khi giữa hai lần tim đập, có một khoảng tim ngưng.
Là khi anh chợt chán chính bản thân mình vì những hóc búa của đời mà anh không giải được, anh chán lây sang em, vợ của kẻ mà anh đang chán.
Không phải là khi chúng ta cãi nhau.
Không phải là khi em đã làm điều gì đó không theo ý anh.
Không phải là khi em mắc những sai lầm.
Không phải là lúc anh đang mải mê theo một bóng hồng nào đó.
Không!
Không phải thế!
Tuyệt đối không phải thế đâu em!
Anh vẫn yêu em ngay cả khi mặt em nặng như chì.
Anh vẫn yêu em ngay cả khi em đang cằn nhằn anh về những điều lặt vặt trong cuộc sống gia đình.
Anh vẫn yêu em ngay cả khi anh mệt mỏi nhất.
Anh vẫn yêu em ngay cả khi em có những quyết định ngốc nghếch.
Anh vẫn yêu em!
Chắc chắn!
Vẫn yêu em!
Anh chỉ ngưng yêu em chốc lát.
Như anh đã liệt kê ở trên.
Chỉ là những chớp tắt giữa hai lần sáng.
Chỉ là bậc nghỉ của một chiếc cầu thang cao chót vót.
Vì chẳng ai có thể yêu ai 24/7 cả.
Những lúc anh ngưng yêu em
Anh trở thành xa lạ đến vô cùng.
Anh không còn là anh.
Nói những điều nhạt nhẽo.
Làm những điều vô nghĩa.
Và chỉ duy nhất 1 thứ hiện hữu: Hơi thở.
Còn tất cả, anh là một cái xác không hồn.
Nếu ai đó nói, họ có thể yêu trọn vẹn từng giây thì đừng tin.
Vì yêu thương dù dai sức cũng phải có lúc ngưng nghỉ.
Những ngưng nghỉ để tiếp tục đi được xa hơn.
Và anh đã có những lúc ngưng yêu em như thế!
Chỉ là ngưng một chớp tắt.
Cũng như em!
Anh biết.
Em cũng có những lúc ngưng yêu anh.
Ai cũng có những lúc như thế!
Không phải vì sự vô tình, vô tâm.
Mà chỉ là ngưng để nghỉ. Nghỉ để khoẻ hơn. Khoẻ hơn để đi xa hơn.
Vì hôn nhân là một chuyến đi dài.
Vì chúng ta đi trên con đường ấy không chỉ có bản thân chúng ta.
Mà chúng ta còn chở trên 2 vai mình biết bao điều khác.
Có thể chậm chạp và nặng nhọc
Nhưng chỉ cần một chớp tắt nghỉ ngơi, chúng ta lại có thể đi tiếp, phải không em?
Vì cuộc đi này điểm cuối cùng là dưới 3 tấc đất chứ không phải (và không ai muốn) là toà án hay một cuộc hôn nhân thay thế khác.
Phải không em?
Những chớp tắt giữa hai lần sáng để lần sáng sau sáng hơn.
Những bậc nghỉ cầu thang, để những bậc thang kế tiếp hứng khởi hơn.
Và em ạ, hạnh phúc là sau những chớp tắt đó, anh lại hiểu hơn về em, về ý nghĩa của đời anh khi có em!
Và hạnh phúc là thời gian chớp tắt chỉ là một cái chớp tắt chứ không phải là một cơn chớp tắt. Cái chớp tắt không đủ làm nhau hoang phế chỉ đủ khiến lòng biết đến hoang sơ vì vắng nhau.
Chợt một chiều se lạnh, thèm được em ôm từ đằng sau, và viết 1 entry để nhớ và thêm yêu em.
Như cầu thang có bậc nghỉ, đôi khi mình hết thương nhau...
Như những chớp tắt giữa hai lần sáng, đôi khi, ngọn đèn tình yêu tắt ngúm
Như đường xa xôi ấy, ta buông tay chốc lát để nghỉ ngơi từng ngón tay…
Không phủ nhận, có những khi như vậy.Những khi...hết yêu em...
Là khi giữa hai lần tim đập, có một khoảng tim ngưng.
Là khi anh chợt chán chính bản thân mình vì những hóc búa của đời mà anh không giải được, anh chán lây sang em, vợ của kẻ mà anh đang chán.
Không phải là khi chúng ta cãi nhau.
Không phải là khi em đã làm điều gì đó không theo ý anh.
Không phải là khi em mắc những sai lầm.
Không phải là lúc anh đang mải mê theo một bóng hồng nào đó.
Không!
Không phải thế!
Tuyệt đối không phải thế đâu em!
Anh vẫn yêu em ngay cả khi mặt em nặng như chì.
Anh vẫn yêu em ngay cả khi em đang cằn nhằn anh về những điều lặt vặt trong cuộc sống gia đình.
Anh vẫn yêu em ngay cả khi anh mệt mỏi nhất.
Anh vẫn yêu em ngay cả khi em có những quyết định ngốc nghếch.
Anh vẫn yêu em!
Chắc chắn!
Vẫn yêu em!
Anh chỉ ngưng yêu em chốc lát.
Như anh đã liệt kê ở trên.
Chỉ là những chớp tắt giữa hai lần sáng.
Chỉ là bậc nghỉ của một chiếc cầu thang cao chót vót.
Vì chẳng ai có thể yêu ai 24/7 cả.
Những lúc anh ngưng yêu em
Anh trở thành xa lạ đến vô cùng.
Anh không còn là anh.
Nói những điều nhạt nhẽo.
Làm những điều vô nghĩa.
Và chỉ duy nhất 1 thứ hiện hữu: Hơi thở.
Còn tất cả, anh là một cái xác không hồn.
Nếu ai đó nói, họ có thể yêu trọn vẹn từng giây thì đừng tin.
Vì yêu thương dù dai sức cũng phải có lúc ngưng nghỉ.
Những ngưng nghỉ để tiếp tục đi được xa hơn.
Và anh đã có những lúc ngưng yêu em như thế!
Chỉ là ngưng một chớp tắt.
Cũng như em!
Anh biết.
Em cũng có những lúc ngưng yêu anh.
Ai cũng có những lúc như thế!
Không phải vì sự vô tình, vô tâm.
Mà chỉ là ngưng để nghỉ. Nghỉ để khoẻ hơn. Khoẻ hơn để đi xa hơn.
Vì hôn nhân là một chuyến đi dài.
Vì chúng ta đi trên con đường ấy không chỉ có bản thân chúng ta.
Mà chúng ta còn chở trên 2 vai mình biết bao điều khác.
Có thể chậm chạp và nặng nhọc
Nhưng chỉ cần một chớp tắt nghỉ ngơi, chúng ta lại có thể đi tiếp, phải không em?
Vì cuộc đi này điểm cuối cùng là dưới 3 tấc đất chứ không phải (và không ai muốn) là toà án hay một cuộc hôn nhân thay thế khác.
Phải không em?
Những chớp tắt giữa hai lần sáng để lần sáng sau sáng hơn.
Những bậc nghỉ cầu thang, để những bậc thang kế tiếp hứng khởi hơn.
Và em ạ, hạnh phúc là sau những chớp tắt đó, anh lại hiểu hơn về em, về ý nghĩa của đời anh khi có em!
Và hạnh phúc là thời gian chớp tắt chỉ là một cái chớp tắt chứ không phải là một cơn chớp tắt. Cái chớp tắt không đủ làm nhau hoang phế chỉ đủ khiến lòng biết đến hoang sơ vì vắng nhau.
Chợt một chiều se lạnh, thèm được em ôm từ đằng sau, và viết 1 entry để nhớ và thêm yêu em.