bờ vai. câu chuyện cảm động

Post a reply

Confirmation code
Enter the code exactly as it appears. All letters are case insensitive.
Smilies
:4ever: :sr :air_kiss: :angry: :ban: :biggrin: :birthday: :blink: :blush: :brunette: :bs_nostealinganythi :bs_nostealinganythi :cards: :close: :closed: :congrates: :connie_19: :connie_25: :connie_25_2: :connie_33: :connie_37: :connie_dancegirl: :connie_dancegirl_2: :connie_running: :cool: :crazy: :crazy_devil: :crigon_04: :dance: :dance3: :drag_01: :drag_01_2: :dry: :d_birthday: :excl: :fans: :fans_2: :fechten2: :fechten2_2: :flag_of_truce: :gdjob: :gdluck: :gdluck_2: :girl_cray: :give_rose: :gogo: :good: :guns: :happy:
View more smilies

BBCode is ON
[img] is ON
[url] is ON
Smilies are ON

Topic review
   

Expand view Topic review: bờ vai. câu chuyện cảm động

by Trần Thiên Du » Sat Sep 26, 2009 10:20 pm

Chúa Đểu wrote:cũng chính vì thế,nên trân trọng những thứ mình đã có,k nên để mất đi rồi mới hối tiếc...
Đừng hối tiếc khi nó đã muộn,vì thế hãy biết mình đang ở đâu và mình cần gì.Dừng đúng luk còn hơn ví tham muốn quá nhìu mà không còn gì để có luk phải nói tiếc nuối.

by ChuaDeu » Sat Sep 26, 2009 8:53 pm

trungbk_512 wrote:Con người ta thường ko biết mình thiếu những gì cho tới khi nó đến,và ko biết mình có những gì cho tới khi nó mất đi! :14:
cũng chính vì thế,nên trân trọng những thứ mình đã có,k nên để mất đi rồi mới hối tiếc...

by Trung trao tro » Sat Sep 26, 2009 2:03 pm

Con người ta thường ko biết mình thiếu những gì cho tới khi nó đến,và ko biết mình có những gì cho tới khi nó mất đi! :14:

by Trần Thiên Du » Sat Sep 26, 2009 9:45 am

pamita_91 wrote:đồng ý với Trần Thiên Du,cái j ta thiếu thì sẽ là điếu quan trọng nhất.Con người mà.................



=)) lần đầutieen thấy có ng đồng ý với mình .vui quá.Nhưng cái này là điều dĩ nhiên thôi. =))

by pamita_91 » Wed Sep 23, 2009 7:24 pm

đồng ý với Trần Thiên Du,cái j ta thiếu thì sẽ là điếu quan trọng nhất.Con người mà.................

by Trần Thiên Du » Wed Sep 23, 2009 5:16 pm

KO phải tuyệt đối là nó quan trọng nhất.Đôi khi nó không phải là quan trọng nhất.đối với những ng không có đôi mắt thì đôi mắt là quan trọng nhất.Đôi với những ng không có đôi tay thì đôi tay quan trọng nhất................

Bạn biết đấy......

by papybaby » Sat Sep 19, 2009 9:41 pm

bài viết này rất hay, lúc bắt đầu đọc tôi cũng nghĩ thứ wan trọng nhất là đôi mắt.nhưng mãi tới đoạn những giọt nước mắt thì tôi biết thứ wan trọng nhất chính là đôi vai.
1 câu nói rất hay và để chúng ta fải suy nghĩ về cánh sống lối sống của chính mình. làm sao cho đôi vai của chúng ta sẽ là điểm dựa vững trãi và đáng tin cậy cho người mà ta yêu quý
CÁM ƠN BẠN về bài viết
:_)

by Trung trao tro » Sat Sep 19, 2009 9:11 pm

:223: Tôi nghĩ,đôi mắt là nơi trong sạch nhất
Chỉ cần hạt bụi nhỏ bay vào,nó sẽ lập tức trào nước mắt đẩy ra bằng được
Giống như lòng tự trọng của con người ta,chỉ cần một chút thôi sự xúc phạm,sẽ ngay lập tức bảo vệ mình
Dĩ nhiên,cái gì "nhất" đều có quan điểm riêng,dù sao câu chuyện này cũng khá hay.Con người ta luôn cần chia sẻ,chỗ dựa,nếu ko sẽ chết dần chết mòn mà thôiImage
Giống như con bạn cùng bàn,cãi nhau bao lần nhưng vẫn cần có nhau để còn có thứ gọi là KỈ NIỆM

bờ vai. câu chuyện cảm động

by anhca900 » Mon Jun 29, 2009 6:34 pm

Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con".

Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ".
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.

Top